Kinh Vân giãy giụa đến thần tình đỏ bừng, uy hiếp nói: "Ngươi dám đối vương tử vô lễ, không sợ vương pháp sao?"
Vừa nghe "Vương pháp” Đổng Đình Nhân lập tức đầu đầy hãn. Mật tín nếu rơi vào tay Lạc Cách, Lạc Cách tất phải khiến cho Đổng gia gà bay chó chạy, huống chi hắn đã muốn giả truyền vương lệnh đối Kinh Vân động thủ, làm sao còn có cơ hội đổi ý?
Nghĩ đến đây, tâm nhất hoành (ý nói là đã quyết tâm). Ấn mí mắt của Kinh Vân, đem dịch thủy lục sắc trong bình tích ra một giọt. Không đợi Kinh Vân phản ứng, lại ở con mắt khác tích thêm một giọt.
Kinh Vân nháy mắt bị dị vật đập vào hai mắt, trong lòng hoảng hốt. Đang suy đoán, đôi mắt bỗng nhiên vừa rát vừa đau, giống như có mấy ngàn con kiến đang phệ cắn.
"A! A a a!" Kinh Vân đột nhiên kêu thảm thiết, mãnh giãy giụa.
Đau đớn kỳ quái nháy mắt lướt qua.
Trước mắt một mảnh hôn ám, cư nhiên cái gì cũng nhìn không thấy!
Không nhìn thấy?
Ta nhìn không thấy!
Không!
Không cần!
"Không! Không không không! Không..." Bên ngoài Lượng cung, chợt vang vọng tiếng thét chói tau đầy tuyệt vọng của Kinh Vân.
Hắc ám thình lình kéo đến nhượng Kinh Vân như hóa điên.
Thân thủ sờ soạng bốn phía, Kinh Vân nổi cơn điên nên muốn phát tiết.
Vật tới tay, toàn bộ đều đập nát.
Ta mù!
Ta mù!
Y từ khi sinh ra tới nay, cũng chưa bao giờ phẫn hận như thế.
Hận không thể hủy hết thảy mọi thứ bên người.
Vì cái gì?
Tại sao phải làm như vậy?
Y nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-truc/1493756/chuong-27-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.