Ở cách đó không xa, tại một tiểu phòng gần đó, một đôi mắt trong suốt đang lẳng lặng nhìn bóng dáng của Lạc Cách.
Kinh Vân biết, Lạc Vân đã qua đời.
Lạc Vân tỷ giống như hoa kia, đã muốn không còn tái mỉm cười an ủi mình, sẽ không ngày đêm ngồi ở đầu giường chăm sóc khi mình sinh bệnh.
Phủ đệ hoa lệ của Thập tam vương tử, từ nay về sau sẽ càng lạnh lẽo.
Lạnh lẽo, đó có phải hay không là… số mệnh của y?
Từ khi được sinh ra, cô đơn chính là bằng hữu tốt nhất của y. Chỉ có cuộc sống trong đoạn thời gian ngắn ngủi kia, hàn băng ở trong lòng y chậm rãi được dung hoàn, cuộc sống đó mở ra một chút sinh ý trong lòng y, sinh mệnh như thế xinh đẹp.
Cận đó đã có vài người xông vào đáy lòng của Kinh Vân.
Lạc Vân tỷ ôn nhu đã qua đời, mà người còn lại y cũng không muốn nhắc tới.
Tâm đã lâu chưa từng rung động lại trở đau, đau đến Kinh Vân nâng tâm nhíu mi.
Lạc Vân, là ta hại ngươi?
Là bởi vì ta sao?
Bóng dáng Lạc Cách như vậy cô đơn, như vậy tịch mịch, như vậy thương cảm.
Kìm lòng không liền nhớ tới những ngày tại Lượng cung, hắn là như vậy bá đạo, chuyên chế, tư thế oai hùng bừng bừng. Cho nên được hắn cẩn thận săn sóc mới như vậy trân quý, như vậy ngọt ngào.
Che chở trầm thấp ôn nhu còn quấn quanh ở trong lòng, cảm giác được cưng chiều vẫn còn như vậy mãnh liệt.
Từ ban đầu không thèm để ý, có thể xem hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-truc/1493743/chuong-23-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.