Một hành lang dài thăm thẳm không có lấy một bóng người nào cả.
Đới An Lạc nhận ra ở đây vẫn là Nhà hàng Khách sạn Tend.
Cứu...cứu tôi với....
Ý thức của Đới An Lạc đã dần dần khôi phục lại. Đôi mắt cô mơ hồ nhìn mọi vật xung quanh mình đều không rõ ràng, thều thào nơi kẽ răng kêu cứu trong vô vọng. Chân tay cô bây giờ không có chút sức lực nào để phản kháng lại.
Cô nhận thức mình đang bị hai người đàn ông lạ mặt dìu đi trên hàng lang. Bọn họ đang muốn làm hại cô, cô chắc chắn là như vậy. Cơ thể cô bắt đầu nóng rang lên như có lửa thiêu đốt bên trong.
Trong ly rượu lúc nãy cô uống rõ ràng đã có thứ gì đó khiến cho cô trở nên như thế này. Nếu như lúc bình thường thì khả năng của cô dư sức đối phó với hai tên đàn ông thối to cao này.
Chúng đưa Đới An Lạc đến một căn phòng. Vào bên trong chúng không thương tiếc mà mạnh tay ném thẳng cô lên trên giường.
Một tên lên tiếng "Ả đàn bà này đẹp đấy. Đại ca chúng ta hào phóng ghê. Haha"
"Mày canh chừng nó cẩn thận, để nó chạy mất thì đại ca Hoàng sẽ giết chúng ta đó. Tao đi tắm cái đã. Phải dày vò con nhỏ này một lát, để nó khó chịu tự động sẽ cầu xin chúng ta kakaka"
Hắn nói xong liền bước vào trong phòng tắm.
Tên kia bước lại gần vuốt ve lên khuôn mặt xinh đẹp đang ửng đỏ như quả cà chua của Đới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tinh-nhan-vi/2602095/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.