Người đàn ông trung niên cưỡi ‘con ngựa sắt’ lốc cốc trên đường, thấy dáng vẻ cô gái nhỏ đang lom khom quét dọn sân nhà Âu Mạn, ông dừng lại trước cổng gọi một tiếng thân thương “Tiểu Lạc”
Đới An Lạc nghe thấy giọng nói quen thuộc, dừng tay ngước mắt lên nhìn về phía ngoài cổng. Bóng dáng người đàn ông gầy gầy gương mặt phúc hậu, bên cạnh là con ngựa sắt cũ kĩ bao nhiêu năm vẫn không hề thay đổi.
Hồ Sử, trưởng thôn, năm nay đã 54 tuổi. Ông là bạn thân của ba An Lạc, sau khi ba cô mất, ông cũng giúp đỡ về mặt tinh thần cho cô và mẹ rất nhiều. Ông rất quý Đới An Lạc.
Cô vui vẻ nở nụ cười tươi tắn, vẫy vẫy tay chào, chạy ra mở cổng “Bác trưởng thôn, lâu rồi không gặp bác vẫn khỏe chứ ạ?”
Ông vui vẻ xoa đầu cô gái nhỏ “Bác vẫn khỏe. Tiểu Lạc, cháu về lúc nào đấy?”
“Cháu về hôm qua ạ”
“Mùng 1 nhớ đến nhà bác, bác mừng tuổi sớm lấy chồng nhé! Haha”
An Lạc ngượng ngùng “Vâng ạ”
Độ tuổi của cô ở trong thôn các cô gái khác đã sớm yên bề gia thất rồi, không những thế còn tay bế tay bồng nữa. Mẹ cô cũng đang trông ngóng sớm ngày được bế cháu cơ đấy.
“Bác đang định đi đâu vậy ạ?” An Lạc nhanh miệng đánh trống lãng.
“Bác mới họp ở tỉnh về, có thông tin sẽ có đội từ thiện đến tỉnh chúng ta, cô nhi viện Phong Vũ ở thôn chúng ta sẽ được họ đến phát quà, bác tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tinh-nhan-vi/2602065/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.