Ánh mặt trời hoàng hôn đỏ rực dần buông xuống trên cánh đồng hoa cải dầu đúng là một mỹ cảnh khó miêu tả bằng lời.
Làn gió thoảng lùa qua trêu đùa mái tóc nâu mềm mượt của Đới An Lạc, cô chăm chú nhìn ngắm mặt trời đang dần buông mình hạ xuống nơi góc chân trời. Cô rất thích hoàng hôn dù rằng nó tượng trưng cho sự kết thúc, nhưng cô tin rằng kết thúc nào rồi cũng sẽ có một chút ngọt ngào.
Tạ Hựu Thuyết thẫn thờ say sưa ngắm nhìn cô gái ngồi bên cạnh mình. Một nét đẹp thuần khiết mộc mạc ở Thượng Hải rất hiếm gặp, đôi mắt bồ câu của cô long lanh trong sáng như ngôi sao trên bầu trời đêm.
“Cô Đới, vì sao cô lại rời quê hương đến một nơi xa không người thân thích như Thượng Hải để vào New Wind làm việc?” Tạ Hựu Thuyết có chút thắc mắc muốn nghe Đới An Lạc giải đáp.
Từ Giang Tây đến Thượng Hải rất xa, vốn là một thành phố phồn hoa tráng lệ, Thượng Hải không dễ sống đối với những người không hề biết chút gì về nó. Huống hồ Đới An Lạc còn rất trẻ tuổi, lại không có bất cứ người thân thuộc nào ở Thượng Hải. Để tìm được một công việc tốt là điều không đơn giản, nhưng cô còn thậm chí còn tìm được một công việc rất rất tốt trên cả hàng ngàn người khác nữa. Thư ký phó tổng tập đoàn New Wind, chuyện này thật khiến người khác không khỏi thắc mắc a.
Đới An Lạc suy nghĩ một lát, cô biết ẩn ý trong câu hỏi của bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tinh-nhan-vi/2602063/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.