"Ba..."
"Cứu con...cứu con"
"Con không thở được..."
"Con lạnh quá"
Giọng nói một bé gái văng vẳng vang lên trong đầu An Lạc.
Tiềm thức cô mở ra một khung cảnh mơ hồ, mờ ảo thoát ẩn thoát hiện. Đới An Lạc nhìn thấy một cô bé cũng đang vẫy vùng trong biển nước cầu cứu.
Cô bé đó chính là cô lúc nhỏ. Khi đó cô tầm khoảng 7 tuổi.
Đôi tay thô ráp to lớn của người đàn ông nhanh chóng nâng đỡ lấy cơ thể bé nhỏ "Lạc nhi, con đừng sợ"
"Có ba ở đây, con hãy bình tĩnh hít thở, ba sẽ bảo vệ con, không để con bị chìm đâu"
Giọng nói ấy ấm áp quá!
Ông ấy là ba của cô, ông ấy đang giúp cô tập bơi.
"Ba, con không làm được" Cô bé thất vọng nói với ông.
"Con làm được, cố gắng đập tay chân vùng vẫy nước đi con" Ông vẫn ở bên cạnh hết lòng động viên con gái nhỏ. Con gái nhỏ của ông mạnh mẽ lắm, ông tin cô bé sẽ làm được.
Đới An Lạc như được tiếp thêm động lực, cô dùng chút sức còn lại cố gắng khua tay múa chân trong biển nước, cô không bằng lòng phó thác số phận mình ở đây, cô không muốn bản thân chết một cách tẻ nhạt như vậy....cô phải sống.
Trác Nhất Phong hoang mang trong dòng nước dữ điên cuồng ngụp lặn tìm kiếm An Lạc.
Khi nhìn thấy Đới An Lạc vụt khỏi tay Lương Cảnh Mỹ, bị cuốn ra xa rồi chìm dần xuống, anh đã không thể giữ bình tĩnh được nữa. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tinh-nhan-vi/2602019/chuong-71.html