An Lạc cầm con dao găm trong tay chạy nhanh hết tốc lực như thể bất kể chướng ngại nào cũng không thể ngán đường cô.
Đôi chân cô chỉ dừng lại khi nhìn thấy một loại cây thân nhỏ chu vi khoảng chừng cổ tay cô. Nhanh chóng vào việc, dùng con dao găm bổ mấy nhát lên thân cây.
Tình hình không khả quan, con dao nhỏ chỉ một gang tay không đủ lực để chặt cây được. Cô không thể cứ thế bỏ cuộc, Trác Nhất Phong vẫn đang đợi cô quay lại. Nhìn xung quanh chẳng có hòn đá nhọn nào.
Hết cách, liều mạng vậy.
Tay trái giữ chặt thân cây, liên tục dùng cạnh bàn tay phải chặt mạnh từng đợt. Cô từng học võ Taekwondo, từng dùng tay không để chặt những tấm ván gỗ, cô không tin lại phải chịu thua nhánh cây chỉ bé bằng cổ tay này.
Nó cứng đầu hơn cô tưởng, cạnh bàn tay cô như nát tươm máu dính loang lỗ trên thân cây. Đôi mắt cô long sọc từng tia đỏ, mím chặt môi, cắn răng, siết tay thành nắm đấm hạ cú chót. Cuối cùng nó cũng khuất phục trước con người liều mạng có sức chịu đựng đáng sợ này.
Thân ảnh nhỏ nhắn vác nhành cây dài hơn hai mét trên vai, một lần nữa chạy băng băng trong khu rừng.
"Trác Nhất Phong...."
"Trác Nhất Phong...tôi quay lại rồi"
Cô vẫn chưa đến gần chỗ cũ, nhưng hét lớn như muốn để Trác Nhất Phong có thể nghe thấy giọng mình sẽ bớt đi vài phút lo lắng. Cô nhìn thấy anh rồi, thật may mắn vì anh vẫn gắng gượng được đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tinh-nhan-vi/2602014/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.