Một màu đen tối bao trùm lấy đôi mắt An Lạc, cô không thể xác định đây là nơi nào của khu rừng. Có vẻ ở đây không khí khá ẩm thấp, mùi hơi đất xộc thẳng vào khoang mũi làm cô khó chịu ho khan mấy tiếng.
"An Lạc..." Trác Nhất Phong lo lắng gọi.
Một tên chướng tai liền hạ một cú đấm thẳng vào bụng anh "Câm miệng"
Trác Nhất Phong theo quán tính cảm giác vị trí, phản xạ lại thẳng chân cho hắn một đạp ngã nhoài ra đất. Không ngờ dù đã bị bịt mắt nhưng độ nhạy bén chính xác vẫn khiến người khác thán phục a. Tên kia bị Trác Nhất Phong phản kháng bất ngờ, tức tối hùng hổ muốn dằn cho anh thêm vài cái trút giận.
"Không đến lượt ngươi lên mặt ở đây" Vương Tiêu giọng điệu ra dáng đàn anh lão luyện, khác hẳn với lúc vào vai hướng dẫn viên.
Xung quanh phát ra những tiếng ú ớ, xem ra mọi người đều ở ngay đây. Chúng trói Đới An Lạc ngồi trên một chiếc ghế đẩu, cô không yên phận liên tục ra sức cựa quậy.
Vương Tiêu thấy có chút bất lực giùm cô, buông lời đe dọa "Đới An Lạc, đừng tốn công vô ích nữa. Cô không ngoan ngoãn thì Trác tổng của cô mất đi vài miếng thịt, tôi không chịu trách nhiệm được đâu"
An Lạc trực tiếp bị hù dọa dừng ngay hành động lại, răng cô cắn chặt vào nhau như có thể ăn tươi nuốt sống Vương Tiêu.
"Thôi thì làm chút chuyện tốt vậy, cho các người nhìn nhau sớm một lát" Vương Tiêu cởi bịt mắt cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tinh-nhan-vi/2602011/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.