An Chí Hằng sắc mặt trắng bệch, thế nhưng cũng có chút nhẹ nhõm thoải mái, trong lòng anh thực sự rất vui. Tảng đá đè trong tim bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng đã được dời đi mất, nỗi đau bị dời đi chẳng đáng là gì. Chỉ còn lại phía trước là ánh sáng. Anh mỉm cười nhìn Lữ Triết Minh, giống như có gì đó cần nói, nhưng lại ngại ngùng đứng ở cửa, bộ dạng định nói gì đó nhưng lại ngập ngừng khiến cho Lâm Giai Thụy bật cười. An Chí Hằng hung hăng trừng mắt với Lâm Giai Thụy, cuối cùng bước vào cửa.
Sau khi bước vào rồi, An Chí Hằng ngồi bên cạnh Lữ Triết Minh, rõ ràng có điều cần nói, nhưng cứ ậm ừ không nói ra được. Dáng vẻ nhăn nhăn nhó nhó đó khiến cho Lữ Triết Minh cũng không kiềm được mà hỏi: “A Hằng? Có chuyện gì sao?” An Chí Hằng lại hung hăng trừng mắt với Lâm Giai Thụy, ánh mắt như muốn trách hắn không thức thời cứ ở đây làm kỳ đà. Lâm Giai Thụy cười thầm trong bụng cũng đủ rồi, cuối cùng giơ tay đầu hàng, trêu đùa Lữ Triết Minh nói: “A Triết à, nhìn đi, trúc mã của cậu thấy tôi không thuận mắt. Tôi đi đây, mất công lát nữa lại bị sét đánh. Tôi sợ lắm rồi nha… Hahaha” nói xong lại cười rồi đi vào bên trong. Cái gã trúc mã của A Triết thật thú vị, trên mặt viết rõ mấy chữ “tôi muốn bày tỏ, cậu mau tránh ra”, biểu tình thực sự buồn cười quá rồi, haha…
Lữ Triết Minh bất đắc dĩ nhìn hành động của hai con người ấu trĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim/82532/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.