Từ nghĩa trang trở về, Lâm Giai Thụy vẫn tiếp tục im lặng, Long Hoằng Văn đi theo sau muốn an ủi lại không biết làm cách nào, chỉ có thể lo lắng suông. Bái tế mẹ Lâm Giai Thụy xong, hai người liền khởi hành về thành phố A. Thực ra Lâm Giai Thụy không định trở về, muốn cứ như rời đi như vậy, nhưng nhìn người bên cạnh cứ nhíu mày lo lắng lại thôi.
Lúc về đến thành phố A thì Lương Cẩn đã đi rồi, tất cả đã yên bình trở lại. Lâm Giai Thụy đi chào tạm biệt Lữ Triết Minh, hắn tính đi Đôn Hoàng. Danh tiếng của hắn đã được Lương Cẩn đính chính trong giới nhiếp ảnh, tìm ra rất nhiều chứng cứ chứng minh tấm ảnh năm đó do chính tay Lâm Giai Thụy chụp. Lâm Giai Thụy cũng không để ý, tất cả đều đã thay đổi, danh lợi đối với thời gian chỉ là cát bụi. Hắn chỉ muốn nhân lúc còn sống làm những điều mình thích, còn có danh tiếng hay không không còn quan trọng nữa.
Lữ Triết Minh kéo tay Lâm Giai Thụy, có chút lo lắng, nhưng hắn biết nói nhiều vô ích, vì vậy chỉ bảo: “Cậu không cô đơn, nhớ phải trở về.”
Lâm Giai Thụy vỗ vỗ tay hắn, cười đáp: “Sao người nào người ấy đều làm như sinh ly tử biệt không bằng? Có phải tôi một đi không trở lại đâu.” Mấy hôm nay Long Hoằng Văn cũng vậy, càng lúc càng quấn lấy hắn, bị làm tới mức đi đứng cũng không vững, Lâm Giai Thụy hơi bất đắc dĩ. Hắn hiểu sự luyến tiếc và bất an trong lòng anh, nhưng hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim/3029009/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.