Lâm Giai Thụy không bị thương nặng, mấy ngày sau đã được ra viện. Hôm ra viện, hắn mới chợt nhớ ra còn một người nữa trong vụ tai nạn xe lần này. Mặc dù không cảm thấy nợ Lương Cẩn cái gì, tai nạn xe cũng là do gã trói mình đi theo tạo thành, nhưng dù sao người này cũng đã từng là bạn bè, đi xem gã thế nào cũng không có gì quá đáng. Thế là trong lúc Long Hoằng Văn làm thủ tục ra viện, hắn hỏi phòng bệnh của Lương Cẩn rồi đi qua đó.
Phòng bệnh không có ai, khi Lâm Giai Thụy đẩy cửa đi vào thì Lương Cẩn đã tỉnh, trên đầu băng một lớp vải dày, một chút máu bị thấm ra. Gã thẫn thờ nhìn trần nhà, ánh mắt rời rạc, dường như đang suy nghĩ điều gì, toàn thân tản ra hơi thở tuyệt vọng.
Lâm Giai Thụy ngồi xuống bên cạnh gã, gọi một tiếng: “Lương Cẩn.”
Lúc này Lương Cẩn mới phản ứng lại, quay sang nhìn Lâm Giai Thụy, ánh mắt có hồn hơn, gã giãy dụa, kéo tay Lâm Giai Thụy lại cầm chặt, mắt đỏ ửng, giọng nghẹn ngào: “Anh không sao.”
Lâm Giai Thụy gật đầu, định rút tay về, nhưng không biết Lương Cẩn lấy sức ở đâu ra, giữ chặt đến mức khiến hắn không rút ra được, anh đành phải nhấc cánh tay trái bị thương lên nói: “Trừ tay trái bị thương nhẹ ra thì đều ổn cả.”
Lương Cẩn nhìn tay trái của hắn, áy náy nói: “Xin lỗi, làm anh chịu khổ rồi.”
Lâm Giai Thụy hơi kinh ngạc, thì là thiếu gia này cũng biết nói xin lỗi, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim/3029004/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.