Dịch truyền đã vơi hơn phân nửa, sắc mặt người trên giường bệnh cũng hồng hào trở lại.
Đợi bác sĩ khám xong, Trịnh Thanh Mây hỏi thăm tình hình sức khoẻ Hứa Huân: “Cậu ấy sao vậy ạ?”
Bác sĩ trẻ không trả lời ngay, nhíu mày hỏi: “ Em là bạn học của cậu ta? Gần đây cậu ta có gặp khó khăn gì không?”
Trịnh Thanh Mây lắc đầu: “Chúng em học cùng trường, cũng không thân lắm. Em chỉ trùng hợp đưa cậu ấy tới bệnh viện. Bệnh của cậu ấy nghiêm trọng lắm không?”
Nữ bác sĩ thở dài: “Cũng không có gì nghiêm trọng. Chỉ là cậu ta quá đói kết hợp với vận động mạnh dẫn tới hạ đường huyết. Vài tiếng sau cậu ta sẽ tỉnh lại.”
Trịnh Thanh Mây trầm mặc giây lát mới lên tiếng: “Lát nữa cậu ấy tỉnh dậy bác sĩ kêu người chuẩn bị một phần cơm bệnh viện giúp em. Em sẽ thanh toán thêm vào tiền viện phí. Trường hợp cậu ấy có hỏi, bác sĩ cứ nói giáo viên trường đưa cậu ấy tới, có thể không ạ?”
Bác sĩ trẻ hoài nghi nhìn cô: “Tại sao?”
Trịnh Thanh Mây hờ hững đáp: “Cũng không phải chuyện gì to tát. Em chỉ không muốn người bị khác làm phiền. Số tiền này với em cũng chẳng tốn kém bao nhiêu.”
Nghe tới đây, ánh mắt đối phương nhìn cô càng thêm trìu mến, dịu dàng: “Em thật sự khiến chị bất ngờ đấy. Được rồi, chị hiểu. Em yên tâm.”
Trịnh Thanh Mây cúi đầu: “Cảm ơn bác sĩ.”
...
Buổi chiều có tiết giáo viên chủ nhiệm nên Trịnh Thanh Mây ngoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-thien-kim-nha-tong-thong/3000291/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.