Trước cửa hàng, người tụ tập đông như trẩy hội, thì thầm to nhỏ với nhau, đồng loạt đưa mắt về phía hai cha con đang cãi vã.
Gã đàn ông béo ục ịch, mỗi bước đi nặng tựa nghìn cân, người nồng nặc mùi rượu xoè tay ra trước mặt Hứa Huân: “Tiền đâu? Đưa hết cho tao giữ mày đang đi học cần tiền làm gì.”
Hứa Huân lãnh đạm lên tiếng nhưng lời phát ra lại khiến người nghe chạnh lòng: “Tôi còn đóng học phí. Để lần sau đi.”
“Phi!”
Trương Nam nhổ một ngụm nước bọt vào mặt anh: “Đồ đĩ đực như mày học hành chi cho lắm. À mà tao quên, bản mặt này của mày muốn được một bà già bao cũng khó! Không nói nhiều đưa tiền đây!”
Hứa Huân mím môi, cụp mắt giọng nói trầm ấm êm tai giờ đây lại hàm chứa ý nài nỉ, van xin: “Chỉ tháng này thôi!”
Anh không dưới trăm lần mơ về một tương tươi sáng. Anh xấu xí, là đứa con hoang bị ba ruột ruồng bỏ, mẹ ruột chán ghét, cha dượng đánh đập.
Người duy nhất yêu thương anh lại ngày ngày chống chọi với căn bệnh nan y, có thể rời xa anh bất cứ lúc nào để đến thế giới bên kia tốt đẹp hơn, hạnh phúc hơn.
Còn anh vẫn luôn sống trong địa ngục, bị giẫm đạp trong vũng bùn hôi hám bẩn thỉu.
Hứa Huân biết chỉ có tri thức mới cứu vớt được đời mình.
Thế nhưng, người đàn ông trước mắt cứ năm lần bảy lượt vùi dập ý chí chiến đấu của anh, hi vọng của anh và ánh sáng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-thien-kim-nha-tong-thong/3000280/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.