“Bên này! Bên này!”
Lân Nhi từ xa trông thấy hai người Trịnh Thanh Mây và Hứa Định Kiên, liền vẫy tay lớn tiếng gọi.
Trịnh Thanh Mây thong thả bước tới: “Ba người các cậu đến sớm vậy?”
Lân Nhi trực tiếp chứng minh cho cô thấy bằng hành động, lập tức kéo tay cô chạy đi: “Cậu thử tới trễ thêm một phút thôi là khỏi cần đi nữa đấy.”
Ba người nam sửng sốt vội đuổi theo sau.
Bến xe người đông như nêm cối, họ chen chúc, luồn lách, xô đẩy nhau tìm đến các phòng vé.
Lân Nhi đã đặt vé trực tuyến từ trước. Họ vừa đến, xe cũng sắp khởi hành.
Tiếp viên chưa hỏi năm người câu nào đã vội vã giục họ lên xe: “Còn đứng đực ra đó làm gì? Có lên xe hay không? Người sau còn xếp hàng dài chờ tới lượt kìa.”
Nhóm bạn của Trịnh Thanh Mây mơ hồ bị đẩy vào trong. Đinh Quang Lưu lên trước ngồi vào hàng ghế cuối đủ chỗ cho năm người.
Đây là lần đầu tiên họ ngồi xe khách đông người như vậy.
Mùi mồ hôi khó ngửi pha tạp vào nhau, xộc thẳng lên mũi khiến Trịnh Thanh Mây và Lân Nhi tái mặt.
Ba người kia cũng không khá khẩm hơn là bao.
Vì quá mệt mỏi không có kinh nghiệm đi xe đường dài, năm người mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc Hứa Định Kiên tỉnh lại, hai bên đường chỉ có những cánh đồng ruộng bậc thang bạt ngàn.
Anh hốt hoảng vội lay tỉnh những người còn lại.
Đinh Quang Lưu còn đang ngái ngủ, lấy tay dụi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-thien-kim-nha-tong-thong/2999937/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.