Trịnh Thanh Mây đi được nửa đường bỗng dưng bị một bà lão giữ lại: “Cô bé, kiếp nạn của cháu sắp đến. Có muốn hóa giải không?”
Cô nửa tin nửa ngờ ngừng bước: “Sao bà lại nói vậy?”
Bà lão chỉ nói một nửa nhưng lại khiến người khác suy nghĩ miên man: “Trong họa có phúc, trong phúc có biến. Đường về nhà không còn xa nữa, giật mình tỉnh giấc hóa ra chỉ là giấc mộng.”
Trịnh Thanh Mây cho rằng bà ta nói lung tung nên cũng không để bụng.
Hứa Định Kiên lần đầu tiên gặp người xem bói, bất giác cảm thấy hiếu kỳ: “Bà thấy cháu thế nào?”
Đôi mắt bà ta sáng như sao, ngoài mặt tươi cười cho anh lời khuyên: “Chàng trai trẻ, làm người nên thành thật. Cái gì không phải của mình thì đừng cố chấp. Hạnh phúc hay bất hạnh đều do cậu mà ra.”
Sau khi dạo chợ cả một buổi chiều, dân làng nhiệt tình chiêu đãi họ đủ loại đặc sản địa phương.
Năm người ăn uống no nê, mắt muốn híp lại, ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.
Trịnh Thanh Mây và Lân Nhi nằm trên giường, ba người nam trải chăn ngủ dưới đất.
Tới nửa đêm, Hứa Huân bị tiếng ngáy của Đinh Quang Lưu đánh thức.
Không ngủ được nữa, anh ra ngoài hít thở không khí.
Thời tiết trên núi về đêm hạ xuống âm độ C, Hứa Huân ngồi ôm vai nhìn về phía rừng cây đối diện.
Lão Kỳ sau khi đi vệ sinh, trông thấy anh ở đó cũng dừng bước ngồi xuống bên cạnh: “Cậu nhóc không ngủ được à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-thien-kim-nha-tong-thong/2999935/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.