Hàn Trầm lại quay sang nhìn Bạch Cẩm Hi. Sau đó, anh buông tay, lùi lại phía sau một bước.
Bạch Cẩm Hi trừng mắt với anh, chỉnh lại áo xống mới ngoảnh đầu nói với Từ Tư Bạch: “Sao anh lại đến đây?”
Từ Tư Bạch là bác sĩ pháp y cấp bậc cao, bình thường chỉ có mặt tại hiện trường xảy ra án mạng.
Dưới ánh nắng chói chang, Từ Tư Bạch đứng thẳng người, cặp chân mày vẫn nhíu chặt.
“Hôm nay vừa vặn chẳng có việc gì nên anh đến đây xem thế nào.” Anh đáp.
Bạch Cẩm Hi gật đầu: “Là vụ cưỡng hiếp, cũng hơi khó nhằn.”
Lúc này, Từ Tư Bạch đã đi đến trước mặt, cúi đầu nhìn cô: “Em khóc đấy à?”
Bạch Cẩm Hi hết nói nổi. Tại sao hôm nay người nào cũng quan tâm đến viền mắt của cô thế không biết?
Cô cười cười, đáp: “Không, chắc anh nhầm rồi.”
Từ Tư Bạch im lặng nhìn cô. Một lúc sau, anh mỉm cười, không tiếp tục đề tài này mà dõi mắt ra sau lưng Bạch Cẩm Hi: “Người vừa rồi là ai vậy? Sao em lại đối chọi với người ta?”
Bạch Cẩm Hi cũng quay đầu, nhưng đằng sau không một bóng người, Hàn Trầm đã lặng lẽ bỏ đi từ bao giờ.
Cô thở dài: “Một lời khó nói rõ.”
Một tiếng sau, tại căn hộ xảy ra vụ án ở tầng hai, Bạch Cẩm Hi đứng ngoài ban công, phóng tầm mắt ra xa.
Khu phố cổ gồm những ngôi nhà thấp san sát, đan chéo lẫn nhau, trông như một bàn cờ hỗn loạn, ảm đạm dưới ánh mặt trời. Nhưng nơi này cũng gồm cả khu kinh tế trọng điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-ky-uc/191819/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.