Cho dù đã hơn một giờ sáng nhưng vì vừa trải qua một ngày hãi hùng khiếp vía nên vẫn có người chưa đi ngủ, giống Bạch Cẩm Hi.
Du Xuyên và giáo sư Tôn nằm quay lưng vào tường, toàn thân bất động, xem ra đã ngủ say. Lý Minh Nguyệt nằm ở một nơi không xa, thở đều đều. Trương Mộ Hàm và bạn gái ôm nhau trong chăn, thì thầm to nhỏ. Kha Phàm nằm ở phía trên Du Xuyên, mở mắt nhìn trần nhà. Phương Tự cũng như anh ta, không biết đang nghĩ gì.
Ngoài cửa, ông chủ nhà cùng hai người con trai nói chuyện.
“Sáng ngày mai hãy đi vào trong làng kiếm ít nấm.”
“Con biết rồi.”
“Thằng Ba đi bắt cá vẫn chưa về sao?”
“Chưa. Chắc nó chạy vào thành phố chơi rồi.”
“Số ngô hôm qua đem ra phơi, chúng mày đã cất đi chưa?”
“Con cất rồi, không bị dính mưa đâu.”
…
Tất cả vẫn rất yên bình, Cẩm Hi ngửi thấy một mùi hỗn hợp của ngô, bùn đất và nước mưa, cho thấy đây là một đêm bình thường như không thể bình thường hơn ở vùng núi hoang vu này.
Cô ngồi bất động một lúc, khịt mũi mới phát hiện đã tắc nghẹt tự bao giờ. Cô giơ tay sờ trán, hình như hơi nóng. Chắc là do mặc quần áo ướt quá lâu nên cô cũng có hiện tượng bị cảm.
Cẩm Hi định thần, vừa chuẩn bị nằm xuống liền nghe thấy tiếng động.
Kha Phàm kéo chăn đứng dậy. Tất cả những người còn thức đều nhìn anh ta.
“Tôi đi vệ sinh một lát.” Anh ta giải thích.
Phương Tự đột nhiên đứng lên, “Tôi cũng muốn đi.”
Cẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-tim-ky-uc/1413923/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.