Chương trước
Chương sau
Tác giả: Luna Huang

Sáng hôm sau, còn chưa thức giấc đã nghe tiếng mở cửa rồi mấy tiếng bước chân chạy vào. Mã Phi Yến dụi dui mắt ngồi dậy. A Khê cùng Chuyết Niên Quyên cũng chạy đến lo lắng hỏi.

"Muội muội, chuyện đêm qua là thế nào?" A Khê gấp gáp hỏi trước. Hôm qua vừa nghe Mã Viễn Luật bảo nàng bị bắt đi làm nàng ta lo lắng đến khi thấy Mã Viễn Duẫn về mới yên tâm. Hỏi gì Mã Viễn Duẫn cùng không kể mà chỉ bảo ngủ đi làm nàng tức giận không thôi.

Mã Phi Yến nhớ ra liền vội vã nhìn sang bên cạnh. Cung Vô Khuyết từ lúc nào đã không còn bên giường nữa. Thấy vậy, tâm nàng mới có thể đặt xuống, nàng nhích người để hai tẩu tẩu ngồi trên giường cùng mình rồi mới đêm chuyện lúc tối kể ra. Lời kể y hệt như đã kể với hai huynh trưởng vậy.

Trong lời nói của Chuyết Niên Quyên không che giấu được sự ngạc nhiên cùng ngưỡng mộ: "Không ngờ biểu ca cũng to gan như vậy a. Bị truy nã mà còn có tâm trạng liều mạng trở về cũng muội muội thành thân a."

Mã Phi Yến bĩu môi mát mẻ nàng ta: "Nhị tẩu cùng hắn thân thiết lắm sao? Chỉ sợ nhi tẩu một năm cũng không gặp được hắn bao nhiêu lần."

Chuyết Niên Quyên liền phản bác lại: "Mỗi năm biểu ca đều một mình phi ngựa đến Tuyên thành mua lễ vật cho ta a." Nghĩ đến nàng vẫn còn vui vẻ đây này. Mỗi lần Cung Vô Khuyết trở về đều tặng nàng thứ này thứ nọ. Nàng cùng hắn còn thân thuộc hơn cả với huynh trưởng là Lương vương nữa kia.

Mã Phi Yến khép hờ mắt nhìn gương mặt vui vẻ đến sắp bay cả hồn ra ngoài của Chuyết Niên Quyên liền khinh bỉ một trận. Chỉ là lễ vật thôi mà, có cần phải vui như vậy không? Trong phủ của hắn còn một đám thiếp thất đấy. Có khi mua dư cho đám thiếp thất mới mang đến tặng cũng không chừng. Đương nhiên nàng cũng dám nói ra sợ nàng ta buồn a.

Đột nhiên nụ cười của Chuyết Niên Quyên nhạt dần, cuối cùng cụp mi nói: "Ta giờ đã đến kinh thành mà biểu ca thì..." Đến đại hôn của nàng mà biểu ca cũng chẳng thể tham dự nữa.

A Khê lúc này mới lên tiếng: "Đệ muội đừng buồn bã như vậy, Định quốc công cát nhân thiên tướng, nhất định có thể rửa sạch tội danh vinh quang trở về mà."

Thấy Chuyết Niên Quyên buồn bã gật đầu A Khê mới nói: "Chuyện đêm qua tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, càng không thể để người khác biết Định quốc công có đến đây." Giọng nàng ta nhỏ dần nhỏ dần cứ như sợ Bạch Chỉ, Ngân Chỉ nghe thấy vậy.

"Đúng là chỉ có đại tẩu là suy nghĩ chu toàn thôi." Nãy giờ nàng cũng là quên mất chuyện này a.

A Khê mỉm cười dịu dàng, đôi mắt ánh lên vài tia sáng lay động lòng người: "Muội muội rửa mặt đi thôi, mọi người đang đợi ngoài tiền thính đấy."

Chuyết Niên Quyên lúc này mới nhớ ra vội kéo Mã Phi Yến: "Đúng a, phụ mẫu đợi muội muội nãy giờ rồi." Bọn họ biết chuyện đem qua nên mới giúp Mã Phi Yến đỡ lời để nàng ngủ. Nhưng lúc nãy Tề thị không đợi được bắt nàng phải bước ra cho kỳ được.

Mã Phi Yến vốn đã quên mất việc gặp mặt mấy tên công tử nào đó liền bị nhắc lại. Nàng vội vã ngồi dậy chuẩn bị. Nàng không cần tránh né những việc thế này bởi vì Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị sợ nàng thiệt thòi nên mỗi lần gặp xong đều hỏi ý kiến của nàng.

Hôm nay cũng không ngoại lệ a. Mã Phi Yến đem Cung Vô Khuyết ra so sánh với đám nam nhân đó. Lúc đầu nàng được tứ hôn với một người tài sắc vẹn toàn như Cung Vô Khuyết hiện lại phải gả cho mấy tên không thể tốt hơn hắn nên khi nói ra mọi người không thấy có gì ngạc nhiên cả.

Mã Viễn Tuấn thở dài khuyên nhủ nàng: "Người ta đến ở rể làm sao có tốt hết được." Nhắc đến Cung Vô Khuyết hắn cũng có một chút tiếc nuối a. Có mù cũng nhìn ra được Cung Vô khuyết thực sự thương yêu ái nữ của hắn cơ mà. Nhưng chuyện đến nước này cũng không ai muốn.

Tề thị lại nghĩ rằng nữ nhi sớm có tình cảm với Cung Vô Khuyết liền đau lòng ôm lấy nàng: "Vi nương biết ngươi thương nhớ hắn, nhưng giờ hắn ở đâu còn không biết, tính mạng cũng khó bảo toàn ngươi không nên nghĩ đến nữa."

Hôm đó vốn là ra hoa viên tìm Mã Phi Yến vì Trình thị cùng Lý thị bảo giới thiệu cho nàng vài cháu trai bên ngoại của mình. Tuy không hề thích Trình thị cùng Lý thị nhưng vẫn là chấp nhận. Vì khó có ai chịu ở rể lắm. Vô tình là nghe được nàng bảo thương nhớ Cung Vô Khuyết nên từ chối lời đề nghị của Trữ thân vương liền thay nữ nhi đau lòng mấy hôm nay.

Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật sau sự kiện "nháo tân phòng" tối qua cũng hiểu nhầm muội muội động tâm liền mở miệng giúp đỡ. Cứ cho là Cung Vô Khuyết cửu tử nhất sinh nhưng trước khi tìm được thi thể của hắn thì bọn hắn vẫn là thay muội muội đẩy lùi mấy hôn sự kia. Dù sao Mã Phi Yến chỉ mới mười sáu, không cần vội phối hôn như vậy.

A Khê đương nhiên đứng về phía của trượng phu nhà mình. Chuyết Niên Quyên thì khỏi nói đi, nàng ta lúc nào cũng "biểu ca" dĩ nhiên sẽ nói giúp Cung Vô Khuyết.

Tạ thị cùng Mã Viễn Hành cũng cảm thấy bọn họ nói có lý. Tuy là đại phòng của bọn họ theo lý phải giúp Trữ thân vương. Nhưng nếu mang Mã Phi Yến gả đi làm trắc phi lại là thiệt thòi cho nàng.

Lúc nghe được hoàng thượng tứ hôn cho Mã Phi Yến, đại phòng sợ đắc tội Trữ thân vương cùng Thục phi liền hy sinh Mã Phi Vũ gả qua đó chứng mình bản thân trong sạch. Nếu giờ lại đưa Mã Phi Yến vào miệng cọp thì không nên. Lại nói trắc phi cũng chẳng phải chức vị cao quý vẻ vang gì.

Mã Tuấn Vĩnh cùng Tề thị bị nhiều người phản đối như vậy liền giải giáp, tước vũ khí đầu hàng vô điều kiện.

Mã Phi Yến chưa kịp ra quân đã đại công cáo thành nên cực kỳ thanh thản ngồi đó uống trà như không phải chuyện của mình vậy.

Trình thị cùng Lý thị vì muốn đưa cháu trai của mình đến, lại càng không muốn Mã Phi Yến bị gả cho Trữ thân vương ủy khuất Mã Phi Vũ liền lên tiếng khuyên nhủ Mã Phi Yến nên đồng ý hôn sự, không nên kén chọn.

Mã Tuấn Trường cũng cho rằng Mã Phi Yến đã mười sáu, phải nhanh chóng phối hôn. Nếu còn kéo dài sẽ trở thành gái lỡ thì mất. Nếu bọn họ không chịu ơn của Thục phi thì quả thực Cung Vô khuyết là lựa chọn hàng đầu. Đáng tiếc đó chỉ là nếu.

Mã Phi Yến trưng ra bộ dáng buồn bã nói: "Nhưng Phi Yến vẫn là còn thương nhớ... nên chưa có ý định cũng người khác." Giọng nói của nàng pha lẫn một chút đau buồn cùng nghẹn ngào khiến tâm của mọi người trong tiền thính cũng trầm đi vài nhịp.

Không còn gì để nói, Mã Phi Yến được thả về viện. Việc đầu tiên nàng làm chính là gọi Tuyết Ly cùng Thiết Trụ đến.

Đôi phu thê được gọi đến liền quỳ xuống chịu phạt. Hôm qua bọn họ bắt nàng đi như thế thực sự rất không phải, nhưng thực sự không còn cách nào khác.

Mã Phi Yến chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Các ngươi mau đi tìm thiếu gia của các ngươi đi, không cần lưu lại bên cạnh ta."

Bọn họ nghe được liền cả kinh, quên cả thân phận ngẩng đầu nâng mắt nhìn Mã Phi Yến.

"Nô tỳ biết việc làm hôm qua của mình là không phải thỉnh thiếu phu nhân trách phạt, tuyệt đối đừng đem nô tỳ đuổi đi." Nhiệm vụ của nàng là chăm sóc nàng làm sao có thể rời đi được.

Thiết Trụ cũng lên tiếng nói: "Thỉnh thiếu phu nhân trách phạt." Hắn được giao nhiệm vụ bảo hộ nàng nên nhất định sẽ không rời đi.

Mã Phi Yến thở dài khom người nâng họ lên: "Các ngươi đứng lên đi, ta không phải đem các ngươi đuổi đi. Mà là, hôm qua thấy hắn như vậy các ngươi cũng nên giúp sức một chút, có lẽ hắn cần các ngươi. Ta ở đây rất an toàn yên tâm đi."

Nàng đương nhiên là biết họ nghĩ gì rồi. Nàng không biết bên cạnh Cung Vô Khuyết còn ai có thể tin tưởng được liền để họ đi giúp hắn vậy. Nghe lời nói đêm qua của hắn cứ như sắp ra pháp trường vậy, cực kỳ bi thảm.

Nghe vậy Tuyết Ly cùng Thiết Trụ lập tức đa tạ nàng rồi rời đi. Bọn họ ở cùng Mã Phi Yến bao lâu cũng nắm được tính cách của nàng nên không lòng vòng từ chối làm gì cho mệt. Từ lúc thiếu gia của bọn họ xảy ra chuyện tâm của bọn họ sớm không ở đây rồi.

Mã Phi Yến cũng không cần nói dối che đậy cho sự không xuất hiện của Tuyết Ly. Bởi vì không cần nói ai cũng có thể hiểu rõ vì sao họ lại không ở đây cũng nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.