Hàm Phi cười cười lắc đầu.
“Không cần đâu em tự về được anh lên trông cô ấy đi.”
“Nhưng khuya rồi.”
“Thôi xe tới rồi em về đây.” Nói xong bước đi thật nhanh, sao cô lại không biết sự do dự trong mắt anh chứ Hàm Phi cô không cần ai phải thương hại.
Tôn Thất thở nhẹ một hơi xem như trút bỏ gánh nặng.
“Vậy về gọi đến Nhà gọi điện cho anh.”
Tôn Thất đứng trong nhà vọng ra Hàm Phi chạy nhanh trong màn mưa lái xe đã mở cửa sẵn cho cô.
“Cô gái cháu về đâu.”
Nói địa chỉ xong cả người Hàm phi vô lực dựa đầu vào cửa kính cả người quay cuồng đến đầu đường Hàm Phi trả tiền bước xuống xe, túi xách cô trên tay bị một lực rất mạnh kéo đi theo quán tính cô giữ chặt lấy túi người liền bị kéo về đằng trước.
Cũng may có bác tài tốt bụng trước khi cô ngất xỉu đã hô hoán mọi người xung quanh sau đó đưa cô đi cấp cứu.
Hàm Phi tỉnh lại đập vào mắt là cô y tá đang thay nước truyền cho cô.
“Cô tỉnh rồi à bọn cướp bây giờ manh động thật đấy cô đang có thai đừng đi lại lung tung vào buổi tối.” Hàm Phi nghe vậy trái tim lỡ một nhịp.
“Chị ơi chị nói em có thai ý ạ.”
Cô y tá cau mày tỏ vẻ khó chịu.
“Người trẻ các cô sao vô trách nhiệm vậy, thai nhi được hơn 2 tháng rồi may mà lần này không sao lần sau chú ý một chút.”
Hàm Phi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-the-to-tong-yeu-anh-qua-met-moi/2700077/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.