Trước hôm Hàn Như phẫu thuật Hàm Phi đưa bọn trẻ vào viện.
Lặng lẽ đứng một góc nhìn Hàn Như được người thân vây quanh làm Hàm Phi chạnh lòng, bố mẹ cô mất sớm người thân chỉ có anh trai khi cô mổ sinh hai đưa anh trai cũng không thể qua khi đó không có ai bên cạnh cô chỉ có thể một mình mạnh mẽ.
Nhì hai đứa nhỏ Hàm Phi tự an ủi chính mình, không sao đã qua hết rồi như bây giờ cũng tốt cô có con cuộc sống coi như cũng yên bình.
Mỉm cười đẩy cửa bước ra hai đứa nhỏ chơi mệt vẫn đang ngủ trên xe, chậm rãi đi trên hành lang bệnh viện Hàm Phi miên man nghĩ lại rất nhiều chuyện hoang đường cô đã từng trải qua.
“Hàm Phi chúng ta nói chuyện đi.” Tôn Thất chạy về phía cô.
Hàm Phi đồng ý có những chuyện đã biết là biển lửa nhưng vẫn phải kiên cường đối diện.
Tôn Thất chọn một quán cafe yên tĩnh nằm ngay cạnh bệnh viện, không gian yên tĩnh làm anh cảm thấy căng thẳng.
Hàm Phi từ lúc vào vẫn không nhìn Tôn Thất chỉ nhìn những viên đá nhỏ trong cốc nước ép, lạnh lẽo trong suốt ẩn sâu bên trong trống rỗng.
“Hàm Phi cổ phần của “Lượng.” 20% là của Hàn Như, con lại 40% là của Tôn Lượng tôi không thể cho em và bọn nhỏ cổ phần nhưng có thể cho em một công ty nhỏ.”
Tôn Thất vừa dứt lời Hàm Phi đã đứng dậy muốn rời đi cô không muốn rơi nước mắt trước mặt Tôn Thất, nhưng có bắt đầu thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-the-to-tong-yeu-anh-qua-met-moi/2700069/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.