Chớp mắt Hàm Phi đã ở tháng thứ tám của thai kỳ, bụng cũng trở nên nặng nề hơn thời gian này không hiểu sao Hàm Phi luôn cảm thấy bất an lo lắng.
Tôn Thất đi công tác ở thành phố A hôm nay sẽ trở về Hàm Phi từ buổi sáng đã đứng ngồi không yên đợi anh, cô làm một bàn đồ ăn lớn chào mừng Tôn Thất về nhà gần đây cô và anh hòa hợp khá nhiều mặc dù vẫn còn khoảng cách nhất định nhưng dù sao bọn họ cũng đang cố gắng để sống chung hoà bình.
Ngồi đợi Tôn Thất cả buổi chiều không thấy anh, gọi điện thoại nhưng không có người nhấc máy. Hàm Phi thẫn thờ nhìn ra cửa đã hơn một giờ khuya, thở dài xoa bụng chắc hôm nay anh bận không trở về nghĩ vậy Hàm Phi đứng dậy dọn dẹp.
Điện thoại của cô đổ chuông Hàm Phi giật mình trượt tay làm rơi cốc nước xuống nền nhà mảnh vỡ văng ra xung quanh, không kịp dọn dẹp vội nghe điện thoại.
“Alo.”
Tam Thái đầu dây bên kia im lặng rất lâu mới khó khăn lên tiếng.
“Phu nhân Tôn Tổng trên đường từ sân bay về biệt thự gặp tai nạn xe mất phanh rơi xuống biển hiện giờ đội cứu hộ đã nỗ lực tìm 5 tiếng rồi vẫn chưa thấy.”
Hàm Phi đứng không vững tiếng nói bên tai ù dần bụng truyền đến cơn đau dữ rội làm cô mất đi ý thức ngã xuống, Tam Thái gọi lại cho Hàm Phi rất nhiều lần cô đều không bắt máy.
Sáng hôm sau dì giúp việc đến vừa mở cửa mùi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-the-to-tong-yeu-anh-qua-met-moi/2700012/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.