Người ta nói cuộc sống luôn có những cuộc gặp bất ngờ của định mệnh nhưng không phải cái gì là định mệnh cũng được chào đón, giống như gặp lại Tôn Thất, Hàm Phi cố tỏ ra bình tĩnh mỗi bước đi đều đoan trang kiêu hãnh nhưng chỉ có cô biết trái tim cô đang đau đớn đến nhường nào, Tôn Thất đối với cô giống như một củ hành tây càng chạm càng cay mắt mà đến cuối cùng lại không có trái tim.
Hàm Phi lướt qua Tôn Thất có cảm giác thân thuộc khiến anh muốn kéo cô lại, anh không biết mình có biết cô từ trước hay không chỉ biết cô đi qua anh làm tim anh đập mạnh.
Hàm Phi đi khuất hai mắt bắt đầu mờ đi, sâu trong lòng cô thầm cảm ơn vì anh vẫn còn sống vẫn còn mạnh khỏe.
Cả buổi đấu giá Tôn Thất không thể tập chung người phụ nữ vừa lẫy là ai vì sao anh lại có cảm giác thân thuộc như vậy, cố gắng tìm bóng dáng của cô nhưng người đến quá đông Tôn Thất đành thất vọng dời đi.
Anh vốn dĩ không có hứng thú với mấy kiểu từ thiện như thế này nhưng vì xã giao lên đành phải tới, gọi điện cho Tam Thái không có người nghe máy cả buổi hôm nay không biết cậu ta đi đâu, Đến cuối hành lang hình ảnh trước mắt làm Tôn Thất như có ngàn con kiến cắn xé khó chịu vô cùng.
Người phụ nữ kia thế mà đang cười nói gì đó với Tam Thái bọn họ có quan hệ gì? hay đó là bạn gái cậu ta? không được anh không chấp nhận chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ đó có gian tình với Tam Thái là anh lại bực bội.
“Các người đang làm cái gì?"
Tham Thái quay lại vẻ mặt lúng túng mặc dù Tôn Thất mất trí nhớ nhưng anh vẫn cảm thấy mình như đang bị bắt gian.
“Tôn tổng tôi và cô Hàn chỉ là nói chuyện một chút.”
Hàm Phi không phản ứng gì lớn làm như chuyện vừa rồi một chút cũng không liên quan đến cô.
“Cô Hàn tối với cô đã từng gặp nhau chưa?"
Hàm Phi cười lạnh trên mặt thờ ơ nhìn Tôn Thất. “Chưa từng.”
“Hàm Phi cậu cũng ở đây à, mấy lần mình tới công ty không gặp được cậu gọi điện thì không liên lạc được." Hàn Như chạy lại chỗ bọn họ, Hàn Như có một buổi biểu diễn ở xa nhưng cô sợ Tôn Thất mất trí nhớ đến những buổi xã giao thế này lại có chuyện nên diễn xong là cô vội vàng chạy đến chỗ anh, không ngờ Tôn Thất lại đứng đây nói chuyện cùng Hàm Phi.
Tôn Thất cảm giác có điều gì không đúng nếu cô là bạn của Hàn Như vậy nhất định trước khi anh mất trí nhớ bọn anh đã gặp nhau nhiều lần, anh không thể không quan tâm đến những mối hệ xung quanh của người mình yêu được.
Hàm Phi vốn định nói mấy câu khách sáo để qua chuyện nhưng người phía sau Tôn Thất làm Hàm qua Phi có chút bất ngờ, đây phải gọi là oan nghiệt hay nghiệt duyên vậy.
Tống Thoan chậm dãi tiến lại cất giọng mỉa mai: “Tôn tổng nghe nói anh sắp kết hôn đức hạnh của hai người lớn thật đấy kẻ cướp chồng của bạn thân người lại tỏ ra mình vô tội."
Tôn Thất không đủ kiên nhẫn nghe thêm đưa tay chặt bóp cổ Tông Thoan để người cô ta thoi thóp dựa vào tường, từng chữ nói qua kẽ răng.
“Tống Thoan ở bên tôi một thời gian cô phải hiểu con người tôi chứ nhỉ?"
Hàm Phi cười lạnh hóa ra anh ta nhớ hết chỉ quên mình cô, người tình cũ, người trong mộng anh ta đều nhớ rất rõ, cũng đúng cô là người mặt dày đeo bám anh ta một thời gian dài như vậy vì anh ta mà nếm trải bao cay đắng người không có giá trị như cô muốn người ta nhớ mãi là chuyện không thể nào.
Tôn Thất thả tay, Tống Thoa cả người đã không còn sức lực trượt xuống cảnh cáo Tống Thoan thêm vài câu.
Tôn Thất mới nắm tay Hàn Như dời đi, hành lang bây giờ chỉ còn lại cô và Tống Thoan.
“Sao vậy cô ấy đối tốt với cô như vậy vì sao lại nói những lời đó.” Hàm Phi nhàn nhạt hỏi.
Tống Thoan gượng cười để mình không đáng thương trong mắt Hàm Phi, lúc trước đúng là Hàn Như đối xử với cô không tệ hôm nay không biết vì sao cô lại không thể kiềm chế tức giận nói những lời đó.
“Cô không giận sao."
“Có, nhưng tôi không thích đôi co làm mất giá trị của bản thân, anh ta đến cô còn nhớ nhưng chỉ quên đi tôi vậy tôi có lý do gì để quyến luyến anh ta."
Hàm Phi dứt khoát trả lời cũng không nán lại lâu đỡ Tông Thoan đứng dậy rồi rời đi.
Hôm sau không ngờ cô lại thấy hồ sơ xin việc của Tông Thoan, Chu Thân hỏi cô có cần chỉ đạo xuống dưới hủy hồ sơ không, Hàm Phi lắc đầu nói không cần cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên nếu cô ta có năng lực thì cô cũng sẽ không bỏ sót một nhân tài.
Tống Thoan năng lực không tồi vượt qua phóng vấn vòng 1, vòng 2 cô ta gặp Hàm Phi cũng không hoảng sợ.
Hàm Phi hỏi điều gì cũng ứng phó rất nhanh, quyết định cuối cùng vẫn lựa chọn Tông Thoan trước khi Hàm Phi rời đi Tông thoan chỉ kịp nói “Cảm Ơn."
Xuân qua hạ tới thời tiết trở lên nóng nực Hai con nhóc cũng bắt đầu nghỉ hè Hàm Phi thường phải đưa bọn chúng đến công ty, bảo mẫu cứ vài ngày lại xin nghỉ càng lớn Cherry và Suri lại càng phản nghịch.
Tống Thoan Nhìn Hàm Phi cáu gắt liền mỉm cười, lúc trước cô luôn nghĩ mình bất hạnh nửa đời dựa dẫm trách móc đổ lỗi cho quá khứ, đến khi gặp Hàm Phi cô mới biết quá khư cô đã làm sai quá nhiều kẻ tổn thương lại đi làm tổn thương người khác.
Bây giờ cô sống tích cực hơn một phần vì Tôn Lượng cũng là vì chính bản thân cô.
“Chào hai tiểu công chúa." Tống Thoan vui vẻ
Xoa má Suri.
Nhìn thấy Tống Thoan Hàm Phi như tìm được cứu tinh liền đưa hai con nhóc cho cô ấy.
“Tôi nói này cô mang theo bọn nhỏ trông giúp tôi một lát, họp xong sẽ mời cô một bữa."
Không đợi Tống Thoan trả lời Hàm Phi liền rời đi phải nói là bỏ chạy thì đúng hơn, lắc đầu cười cười càng ngày cô càng thấy hình tượng chín chắn của Hàm phi xa vời.
“ các con lại làm gì rồi."
Cherry nghiêm túc suy nghĩ sau đó nhoẻn miệng cười. “Là chị Suri lấy ớt cho cô bảo mẫu uống không phải con, con chỉ nhốt cô ấy vào nhà vệ sinh thôi."
Tổng Thoan nghe xong toát mồ hôi thay cho bảo mẫu, tháng này nếu cô không nhầm đã là lần thứ ba rồi thì phải.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]