"Vợ, đợi lát nữa em ra cửa nhớ mang dù, anh thấy bên ngoài âm u, có thể trời sẽ mưa."
Một thân hình cao lớn từ phòng khách đi đến huyền quan*, mở cửa tủ: "Cầm đi. Anh lấy dù ra trước cho em, đỡ phải ra cửa lại quên."
(*Nói nôm na là sảnh nối liền phòng khách với cửa.)
"Đúng rồi vợ, thời điểm em đi ra ngoài phải chú ý, qua đường thấy rõ ràng đèn xanh mới đi, thà rằng chậm một chút cũng không được đoạt đèn, ra cửa không dẫm nắp cống, cách điện áp xa một chút. Còn có, em đi đến nhà hàng nhớ nhắn tin. Và quan trọng nhất, ngàn vạn không được thêm pudding xoài cùng tất cả mọi thứ giống xoài bỏ thêm vào đồ uống, em dị ứng xoài......"
Ở đằng sau đi theo lải nhải một chuỗi dài, giống như đàn ong mật bay "ong ong ong".
Phương Lăng từ bên trong đi ra, vừa sửa sang lại nút tay áo vừa bất đắc dĩ nói: "Anh lúc nãy đã nói hai lần rồi, người ta không biết còn tưởng em là lão niên* si ngốc."
(*ý chỉ người lớn tuổi.)
"Phi, cái gì lão niên si ngốc. Vợ, em đừng nói chuyện lung tung!" Triệu Thuấn nhíu mày.
Phương Lăng bật cười: "Được rồi, em không nói lung tung, thu hồi câu vừa nói."
Triệu Thuấn lúc này mới vừa lòng.
Nhìn người yêu trước mắt, Phương Lăng không khỏi cảm thán thời gian trôi quá nhanh.
Chỉ chớp mắt, cậu cùng Triệu Thuấn đã ở bên nhau được ba mươi năm, tuy nói qua nhiều năm như vậy, nhưng giống như cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-the-hoa-tang-trang-sau-khi-he-hai-nguoi-trong-sinh/2559238/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.