“Ngài cược thua rồi …”
“Ta biết.”
“Ngài rung động rồi.”
“Đừng nhiều lời.”
Giọng nói trong khoảng không bị chặn lại âm thầm nghẹn ngào, một lúc sau mới lên tiếng, giọng điệu có chút gấp gáp hiếm thấy “Ngài sắp chết rồi!”
“Không sao cả.” Sơn Thần nhắm mắt mỉm cười, nụ cười trong trẻo như tuyết trên núi Trường Bạch, trong vắt như pha lê, tách biệt với thế gian nhiễm bẩn này.
— Như thể người bê bết máu, nhếch nhác khó coi ấy không phải là y vậy.
———————-
“Quỷ chủ trở về, tà ác thoái lui, quy sai vào chỗ!”
Tiếng hô hoán nơi Quỷ cốc lớn hơn bao giờ hết, từ địa ngục núi Bất Chu xuyên qua núi đao biển lửa đến địa ngục A-tì, địa ngục Hồng Liên, vang vọng khắp mọi ngóc ngách của quỷ vực.
Ôn Khách Hành mặc hồng y bước vào đại điện của Quỷ cốc, nhìn đám yêu ma quỷ quái tất cả đều co rúm lại, cung kính hành lễ, bày ra cái mặt quỷ dọa người, hắn cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo.
May là trong tay vẫn còn một Sơn Thần có thể làm niềm vui cho hắn.
Ôn Khách Hành giơ tay gọi một tên ác quỷ, thích thú hỏi “Hắn đâu?”
Ác quỷ với da thịt thối rữa, khắp mặt đầy giòi bọ đứng trước Quỷ chủ giống như con chuột bạch nhỏ bé không có sức phản kháng, dập đầu rụt cổ nói “Bẩm Cốc chủ, ở … ở ngục băng.”
Ôn Khách Hành khẽ cong môi, không rõ đang nghĩ gì, lãnh đạm nói “Dẫn đường.”
Ngục băng là tầng dưới cùng của Quỷ cốc, nó dẫn thẳng đến U Minh hoàng tuyền, được bao phủ bởi khí lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-than/236773/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.