Ôn Khách Hành cẩn thận ôm bướm ngọc vào lòng.
“A Nhứ, chúng ta … không chỉ là bạn tốt, phải không?”
———————-
Ôn Khách Hành uống rất nhiều rượu, hắn luôn cảm thấy có thứ gì đó rất quan trọng, tưởng như đã bắt được, nhưng lại vuột mất từ kẻ tay.
Thứ gì đó rất quan trọng …
Thứ gì đó ……
“Leng keng …”
Chuông bạc nơi góc mái đột ngột bị cơn gió thổi qua phát ra tiếng véo von khi Chu Nhứ dìu hắn vào phòng.
“Ta tên Chu Nhứ.”
“Huynh đi theo ta.”
“Ta định sẽ ở đây luôn.”
“Mồm miệng cứ liến thoắng.”
“Huynh họ Ôn, là người quen cũ của ta …. còn lại, ngày mai ta sẽ nói với huynh.”
“…”
Trong khoảng không như có hai bóng người đang biểu diễn múa rối, những câu thoại quen thuộc nhưng cũng xa lạ bật ra từ trong tim hắn, rồi nhanh chóng tan vào làn gió mát buổi tối.
Không còn lại gì.
Hắn cứ thế ngơ ngẩn để Chu Nhứ dìu mình về phòng, rồi ngồi xuống chiếc ghế gỗ theo sự dẫn dắt của y.
“A Nhứ …” Ôn Khách Hành men cơn say gọi tên y.
Chu Nhứ nghi hoặc nhìn hắn “Sao vậy, lão …”
Lời chưa kịp dứt, Ôn Khách Hành đã ôm chặt y.
Đột ngột, say mê, không nỡ, lo được lo mất.
“– Huynh đừng đi!” Ôn Khách Hành ôm chặt y vào lòng, dùng sức siết chặt như muốn dung hòa y thành máu xương của mình “… ta sợ lúc tỉnh dậy, sẽ không còn nhớ huynh nữa.”
Mùi rượu nồng men theo nơi hai người chạm nhau thấm vào y phục của Chu Nhứ, vươn lên giữa môi và mũi khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-than/236771/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.