Trương Thiên Hàn nhìn theo bóng râm dưới chiếc ô dù, là bước chân nhỏ bé của một đứa bé. Anh ta ngước nhìn lên phía bóng râm, là hình ảnh một bé gái có mái tóc đen dài, ước chừng không quá mười tuổi.
“Mau đi đi, chỗ này không phải là nơi thích hợp cho nhóc con đâu.” Trương Thiên Hàn cất giọng lạnh lùng nói.
Cô bé không những không bỏ đi, mà còn tiến lại gần hơn ngồi xổm xuống đất “Chúng ta đều là những con người bị xã hội bỏ rơi, tại sao không thể cứu giúp lấy nhau.”
Trương Thiên Hàn thấy cô bé này rất lạ, nhất là trong đôi mắt chất chứa một nỗi buồn mang mác. Anh ta không muốn dính dáng tới người vô tội, nhất là đối với trẻ con. Liền chĩa khẩu súng vào đầu cô bé, có ý định hăm dọa.
“Mau cút khỏi đây, nếu không viên đạn sẽ bay thẳng vào đầu nhóc đấy.”
“Vậy anh bắn đi, tôi chết rồi thì anh cũng sẽ chết ở đây thôi. Sẽ không ai cứu giúp lấy anh đâu.” Cô bé cầm chặt lấy khẩu súng, có ý định bóp cò.
Trương Thiên Hàn vô cùng ngạc nhiên, lẽ ra bình thường với một đứa trẻ chắc chắn sẽ hoảng sợ khóc lóc. Nhưng đứa trẻ này thì không, ánh mắt vô cùng kiên định, chất một nỗi niềm rất lạ. Thấy vậy Trương Thiên Hàn bền lên tiếng “Vậy nhóc con muốn cứu giúp ta như thế nào?”
“Anh có thể đứng dậy, đi theo tôi được không?” Cô bé lên tiếng nói.
Trương Thiên Hàn đắn đo suy nghĩ một lát, khi không lại xuất một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-sat/2637942/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.