Vài giờ sau, tia sáng đầu tiên xuyên qua những tán cây. Thắp sáng cả bầu trời, báo hiệu một ngày mới. Trương Thiên Hàn lúc này cũng đã tỉnh dậy, anh thấy vết thương ở cánh tay mình không còn chảy máu nữa, mà có cảm giác hơi ngứa. Nhưng điều làm anh bất ngờ hơn là Hoàng Ưng đang ngồi đó, không lẽ lúc anh ta bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì. Lúc này anh ta tính lên tiếng hỏi chuyện, nhưng vừa mở miệng một mùi lạ xông lên từ miệng mình, vô cùng kỳ lạ giống như mùi vị của máu. Không lẽ trong lúc bất tỉnh ai đó đã cho anh ta uống máu.
Thấy lạ, anh ta lên tiếng kêu Hoàng Ưng tỉnh dậy. Nhưng kêu mãi cũng chẳng có hồi âm, Hoàng Ưng ngủ say như chết. Trương Thiên Hàn tức giận, cầm cục đá gần đó nhét thẳng vào đầu Hoàng Ưng. Vì quá đau, nên Hoàng Ưng đã thức giấc không ngừng mắng chửi lớn tiếng: “Là ai phá giấc ngủ của ông đây.”
“Là ta!” Trương Thiên Hàn lạnh lùng cất giọng.
Nghe giọng nói vô cùng quen thuộc, Hoàng Ưng có chút bất an quay đầu lại nhìn “Lão đại, tỉnh rồi sao?’
“Trong lúc ta bất tỉnh đã xảy ra chuyện gì? Còn ngươi nữa sao lại ở đây.?” Trương Thiên Hàn tiếp tục nói.
Hoàng Ưng từ từ giải thích mọi chuyện, nghe xong Trương Thiên Hàn có chút nhíu mày. Anh ta lên tiếng hỏi “Thế Trần Bảo Ngọc, cô ta đang ở đâu?”
“Cô ta đang ngủ, nằm bên kìa. Đã ngủ hơn một ngày, một đêm rồi không có làm sao không nữa.” Hoàng Ưng lắc đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-sat/2637914/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.