Tối hôm đó Trương Thiên Hàn vẫn tiếp tục ôm Trần Bảo Ngọc ngủ, lần này có cảm giác còn chặt hơn lần trước. Cô sắp biến thành gối ôm hình người của anh ta rồi. Không biết còn phải chịu những ngày thế này tới lúc nào, cô cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, khi mọi người vẫn say giấc trên giường thì không biết từ lúc nào Trần Bảo Ngọc đã có mặt ở chuyến bay, khi mở vừa mắt thức dậy cô đã thấy mình ngồi cạnh Trương Thiên Hàn, bản thân có chút giật mình liền chào hỏi lấy lệ: “Chào buổi sáng.”
“Cũng ngon.” Cô lên tiếng đáp, nhưng trong lòng lại suy nghĩ khác: “Sẽ ngon hơn nếu tôi không gặp anh.”
Nhìn các khoang ghế được sắp xếp thành hai hàng thẳng lối, chính giữa còn có một lối đi, Trần Bảo Ngọc đoán chắc cô đang ở trên máy bay. Cũng không thèm kêu cô một tiếng, cứ thế mà vác trực tiếp cô lên. Đúng thật là,.... nhưng như vậy mới đúng thần thái của một lão đại.
………………………….
Vài tiếng sau, máy bay cũng đã hạ cánh tại sân bay Nhật Bản. Sau khi làm xong thủ tục nhập cảnh, lát sau có một chiếc xe hơi màu đen chạy đến tự xưng là người của Campo Fiorito đến đón. Lúc đầu Trương Thiên Hàn cũng có chút nghi ngờ, sau một số câu hỏi thì anh ta cũng tạm tin. Cả hai leo xe, chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Trong suốt quá trình chuyến đi Trương Thiên Hàn luôn trong trạng quá trình phòng bị mặt mày căng thẳng, xét cho cùng thì anh ta cũng là lão đại có không ích kẻ thù,ra ngoài mà không mang theo đàn em đương nhiên phải có sự phòng bị. Nhưng mà cũng kỳ lạ thật, vậy tại sao lại đưa cô đi cùng.
Lát sau cũng đã tới nơi, chiếc xe dừng bánh tại khu nhà trọ. Nơi đây có kiến trúc bằng gỗ theo hơi hướng truyền thống Nhật Bản, có một phụ nữ tự xưng là chủ quán trọ ra tiếp đón. Bà ta hướng Trần Bảo Ngọc, Trương Thiên Hàn vào một gian phòng có kiến trúc xưa, phát cho mỗi người một bộ Yukata và yêu cầu thay ra. Trần Bảo Ngọc cầm bộ Yukata trong tay, có chút nghi ngờ: “Chúng tôi phải thay ra sao?”
Bà chủ đáp: “Đây là quy định, xin hai vị hãy thay trang phục.” Nói xong bà chủ lùi về phía sau, đóng chặt cửa lại.
Trương Thiên Hàn nhíu mày: “Campo, tên khốn này đang làm trò gì vậy?”
“Vậy giờ chúng ta có cần thay ra không?” Trần Bảo Ngọc cầm bộ yukata trong tay.
“Cứ thay ra đi, anh cũng xem thử Campo đang làm trò gì?” Trương Thiên Hàn nói.
“Vậy anh quay lưng lại đi, tôi không muốn người khác nhìn lúc thay đồ.” Trần Bảo Ngọc ấp úng nói, tuy là nói như vậy nhưng thật thế Trương Thiên Hàn đã nhìn thấy cơ thể trần như nhộng của cô biết bao nhiêu lần, nói như vậy thật chất lấy lại một chút tôn nghiêm trong lòng cô mà thôi.
Trương Thiên Hàn sau đó cũng quay lưng lại, lúc này Trần Bảo Ngọc mới yên tâm cởi quần áo ra khoác lên mình tấm áo Yukata. Nhưng lay hoay mãi cô không biết mặc làm sao, chiếc áo thật sự rất dài tay áo cũng rất rộng. Còn mảnh vải dài màu nâu kia chắc là đai buộc áo, nhưng buộc làm sao thì cô không biết. Lúc này Trương Thiên Hàn cũng đã mặc xong bộ quần áo thật sự rất hợp với anh ta, tôn lên khí chất có phần hoang dại của anh ta.
“Em mặc xong chưa?” Trương Thiên Hàn lên tiếng hỏi.
“Bộ quần áo này rộng quá, tôi không biết mặc làm sao nữa.” Trần Bảo Ngọc lên tiếng đáp, lúc này Trương Thiên Hàn quay người lại tiến về phía cô, hai tay quàng ra phía trước eo chỉnh sửa thu gọn lớp vải. Rồi xoay người cô lại nhằm chỉnh sửa vạt áo phía trước, vô tình nhìn thấy lớp áo lót bên trong. Sắc mặt anh không hề thay đổi, chỉ có đôi tay hơi khựng lại đôi chút. Trần Bảo Ngọc trông thấy cảnh tượng này, lại có một suy nghĩ khác: “Anh biết cách mặc không?”
Trương Thiên Hàn không nói gì, vẫn tiếp tục chỉnh sửa trang phục. Lúc này tà áo cũng đã được thu gọn lại, vừa tới mắt cá chân của cô. Nhanh chóng lấy bình tĩnh, kế đến anh nhặt lấy mảnh vải màu nâu cột chặt lại lên eo cô, hoa văn yukata cô đang mặc trên người giống hệt như yutaka Trương Thiên Hàn mặc. Nhìn sơ qua có thể tưởng hai người là một đôi. Đột nhiên lúc này có một giọng nói truyền tới, kèm theo tiếng vỗ tay: “Xuất sắc, đây có phải là lão Hàn mà tôi từng biết không?”
“Chưa gì mà nổi nóng rồi, tôi chỉ muốn thay đổi bầu không khí một chút thôi.” Campo Fiorito liếc nhìn về hướng Trần Bảo Ngọc rồi nói: “Hóa ra đây là kiểu lão Hàn thích, có chút bạch ngọc ngốc nghếch.”
“Anh nói tôi ngốc sao?” Trần Bảo Ngọc có chút tức giận, muốn đánh cho hắn cho trận. Nhưng Trương Thiên Hàn đã cản cô lại.
“Có gì thì nói nhanh đi. Tôi không nhiều thời gian đâu.” Trương Thiên Hàn lên tiếng, trong giọng nói có chút khó chịu.
“Cuộc điện thoại hôm qua tôi cũng đã nói rồi rồi, tôi muốn nhờ cậu vận chuyển lô hàng này ra khỏi đất nước Nhật Bản này, phần còn lại tôi sẽ tự lo.” Campo Fiorito lên tiếng.
“Được, coi như nể tình xưa cũ. Tôi sẽ giúp cậu lần này. Nhưng tại sao tôi, phải mặc bộ quần áo này?” Trương Thiên Hàn hỏi tiếp.
“Là sở thích cá nhân thôi.” Nghe câu trả lời này từ miệng Campo Fiorito, Trần Bảo Ngọc có chút có khó chịu, tên khốn này đúng là bày trò. Nhưng nhìn lại Campo Fiorito này thật sự không hề có một chút phong thái của một lão đại Mafia Ý, thoạt nhìn sơ qua lại nghĩ một diễn viên hay tài tử nào đó. Tưởng chừng vô hại, nhưng thật chất không hề đơn giản.
Campo Fiorito nhìn chằm chằm về phía Trần Bảo Ngọc, có chút tò mò: “Tôi nghe thiên hạ đồn nói rằng gần đây, bên cạnh Trương Thiên Hàn xuất hiện một người phụ nữ. Tôi cứ tưởng là lời đồn đại, hóa ra là thật.”
Thấy Campo Fiorito cứ nhìn về phía Trần Bảo Ngọc, Trương Thiên Hàn nhíu mày: “Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu đó.”
“Hàn, cậu thật sự không biết đùa gì cả. Phụ nữ sẽ không thích đâu.” Campo Fiorito vừa nói xong, Trương Thiên Hàn đã trừng mắt nhìn anh ta, biết mình đã chọc giận Trương Thiên Hàn nên anh ta đã quay lại chuyện chính, không đùa giỡn nữa: “Lô hàng hiện tại tôi đang cất giữa ở một nơi rất an toàn, hiện tại Takashi cũng đang ở trong nhà trọ này. Cách vị trí gian phòng này cũng không xa đâu.”
“Tôi biết rồi.” Trương Thiên Hàn đáp.
“Giờ tôi cần phải ra ngoài sắp xếp một số việc, khi nào hành động tôi sẽ báo cậu biết.” Nói xong Campo Fiorito lùi ra ngoài.
Trần Bảo Ngọc quay sang Trương Thiên Hàn rồi nói: “Giờ chúng ta làm gì đây?”
“Chờ thôi.” Kế đó Trương Thiên Hàn nằm dài dưới sàn nhà.
Chờ sao? Đây có phải là câu nói từ miệng Trương Thiên Hàn không? Thật không giống với anh ta ngày thường, Trần Bảo Ngọc luôn có cảm giác anh ta đưa cô tới đây thật chất là để nghỉ dưỡng, chứ không phải là làm nhiệm vụ gì gì đó. Nếu thật sự là như vậy, chỉ bằng cô cũng hưởng thụ. Đâu phải lúc nào cũng có cơ hội được ra nước ngoài, lại còn có người trả chi phí cho cô.
Nhân lúc trời tối không có ai, Trương Thiên Hàn cũng không có ở đây. Trần Bảo Ngọc đi ngoài sân sau nơi có bồn ngâm suối nước nóng. Nghe nói suối nước nóng có thể thư giãn gân cốt, còn có tác dụng dưỡng da an thần. Cô quấn tóc lên cao, cởi bỏ quần áo chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người, rồi vào bồn ngâm. Nhiệt độ ở rất vừa phải làm người ta có cảm giác thư thái, ngâm được một lúc Trần Bảo Ngọc như muốn thiếp đi. Thì đột nhiên lúc này trên mặt hồ có động tĩnh, như có tiếng bước chân ai đó vào, làm cô thức giấc. Cô mở mắt ra thì thấy Trương Thiên Hàn cũng đang ở trong bồn ngâm.
“Sao anh lại ở đây? Chỗ này không phải là bồn tắm nữ sao? Sao anh lại vào đây được.” Trần Bảo Ngọc vội lùi về phía sau.
“Bồn tắm này thuộc quyền sở riêng tư của nhà trọ này, tôi là người thuê chỗ. Em nghĩ tôi có quyền vào không?” Trương Thiên Hàn lên tiếng giải thích.
Trần Bảo Ngọc quên mất điều này, cũng chẳng thể nói được gì nên đành im lặng. Lúc này Trương Thiên Hàn tiến gần về Trần Bảo Ngọc hơn, cô có chút sợ hãi: “Anh làm gì vậy? Không được tới gần.”
Mặc kệ lời nói của Trần Bảo Ngọc, Trương Thiên Hàn vẫn tiến gần về phía cô. Lúc này cô lại lùi về phía, cô càng lùi anh càng tiến tới gần hơn. Dần hồi cũng đã đụng tới vách tường, lúc anh lên tiếng: “Em còn tính lùi tới bao giờ?”
“Tôi…. tôi.” Trong tình huống này Trần Bảo Ngọc không biết nên nói gì, cũng không muốn người đàn ông này tiến tới gần mình, mỗi lần tiếp xúc gần gũi với anh ta cô đều có một cảm giác rất kỳ lạ mà không biết phải diễn tả thế nào. Không được, dù sao anh cũng là tội phạm không thể nảy sinh thứ cảm giác đó được.
Bất chờ Trương Thiên Hàn ngậm chặt lấy đôi môi của Trần Bảo Ngọc, thứ cảm giác đó bắt đầu xuất hiện trong đầu cô. Kế đế đôi bàn tay to lớn lần mò xuống bầu ngực sờ nắn một cách nhẹ nhàng, vẫn không quên nói nhỏ vào tai cô một thứ âm thanh ngọt ngào mê hoặc: “Em còn đau không? Lực vậy có vừa không?”
“Anh ta đang nói gì vậy?” Đầu óc cô lúc này không thể nghĩ được gì, không biết có phải là đau hay không? Chỉ có một cảm giác tê dại nơi sống lưng. Lúc này có tiếng bước chân đi tới, Trương Thiên Hàn thấy có gì đó không đúng, đây là khu viên riêng tư tại sao lại có người vào. Trừ khi…. nhưng tình cảnh lúc này không tiện ra mặt, anh vội lặn xuống nước đồng thời kéo Trần Bảo Ngọc theo. Không khí dưới rất loãng cô không thể thở được, cũng không thể nói được. Vốn dĩ bản thân cô không hề biết bơi, mà còn lặn dưới nước lâu cô dần mất ý thức, ngất lịm đi.
Lúc này từ phía trên vọng xuống tiếng người đang nói chuyện với nhau, nhưng là bằng tiếng Nhật. Trương Thiên Hàn nhận ra giọng nói này là của Takahashi, thật không ngờ hắn lại chạy qua gian phòng này. Khi anh nhìn lại đã thấy Trần Bảo Ngọc ngất đi, anh quên mất Trần Bảo Ngọc không biết bơi. Lúc này anh đặt một nụ hôn lên môi cô không khí lúc này cũng được truyền vào bên trong, bong bóng nước nổi lên mặt nước, cô dần dần mở mắt ra.
Cảnh tường trước mắt làm Trần Bảo Ngọc có chút bất ngờ, muốn đẩy Trương Thiên Hàn ra. Nhưng anh lại ghì chặt cô hơn ra hiệu không được cử động, cô không hiểu anh ta đang làm gì. Thì lúc này cô cũng nghe được người Nhật đang nói chuyện, liền hiểu ra vấn đề nên đành phối hợp cùng anh ta. Lát sau người Nhật cũng rời khi, lúc này cả hai mới chồi lên mặt nước.
“Trương Thiên Hàn lần sau có chuyện gì, làm ơn nói cho tôi biết được không? Suýt chút nữa là tôi chết ngạt rồi.” Trần Bảo Ngọc tức giận rời khỏi bồn ngâm. Trương Thiên Hàn vội đuổi theo cô để giải thích: “Em nghe anh nói được không?”
“Tôi có gì để nói với anh chứ.” Trần Bảo Ngọc không hề quan tâm anh ta đang nghĩ gì, lúc này cô chỉ muốn thay một bộ quần áo mới rồi ngủ một giấc.
“Tình hình lúc đó có hơi gấp, anh không biết phải xử lý thế nào. Nên mới…. chứ anh không hề có ý muốn đẩy em xuống.” Trương Thiên Hàn lên tiếng.
“Không phải là anh muốn giết tôi sao?” Trần Bảo Ngọc lên tiếng.
Trương Thiên Hàn thở dài: “Anh không hề có ý định đó, còn em muốn nghĩ sao thì tùy.”
Thái độ của Trương Thiên Hàn hôm nay lạ thật, có phải là người cô tiếp xúc mấy ngày qua không. Sao khi không lại nói như lời này. Không lẽ….. anh ta thích cô, không thể nào có chuyện này được. Nếu thật sự là như vậy, đây có thể là một cơ hội tốt để tiếp cận anh ta.
“Tôi sẽ tạm tin, coi như anh không hề có ý muốn giết tôi.” Trần Bảo Ngọc lên tiếng.
“Ừ.”Trương Thiên Hàn nhẹ nhàng đáp lại, như khóe môi anh ta bật chợp nhếch lên, nở một nụ cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]