Edited by Gracie
"Kim ốc tàng Kiều" (金屋藏嬌),nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng.
Trong nhà Trần Lâm Qua dán 6 chữ Phúc, lúc xé đến chữ thứ hai, móng tay của Chu Hề Từ không ngoài dự đoán mà bị gãy.
"A", cô bất ngờ kêu lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần Lâm Qua trước tiên, nắm chặt ngón tay cái trong lòng bàn tay, nhíu mày kêu to: "Đau quá".
Trần Lâm Qua liếc mắt nhìn cô một cái, rồi mặt không biểu tình xoay người về, động tác trên tay vẫn không dừng lại, "Được rồi, em về đi".
"Em về có tiện không?"
"Không!"
Chu Hề Từ nghẹn họng, lửa nóng đột nhiên bộc phát: "Anh chơi đểu em?"
"Không phải là em hỏi ý anh trước sao?". Trần Lâm Qua cầm xẻng đi về phía tường cạo "rắc rắc", giọng nói cùng tiếng động trộn lẫn với nhau: "Hỏi hay không thì kết quả vẫn giống nhau, còn cần phải nói nhảm thế à".
"Là do em khách sáo! Khách sáo đó, anh có hiểu không?".
"Anh không cần hiểu", Trần Lâm Qua liếc xéo cô một cái, "Còn không đi?"
Chu Hề Từ hận không thể nhét đống giấy vụn trong tay anh vào cái mỏ hỗn đó, nghẹn nửa ngày mới thốt được một câu: "Áo gấm về làng cái con khỉ".
Trần Lâm Qua ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho cô.
Chu Hề Từ tức giận bừng bừng từ trong nhà bước ra ngoài.
Hành lang chất đầy các loại đồ đạc đã được thu dọn, có tấm vải phủ TV cũ bám đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-quang/2552431/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.