Chương trước
Chương sau
Thôi...Mà đó cũng là chuyện xưa ơi là xưa rồi không nên nhắc lại...

Hao tổn nước miếng của ta a~~~~~~~ Tập trung vào chủ đề chuyên môn làm sao đuổi được hai bà ôn thần này đi...Sức người có hạn chưa thể đấu với 'yêu quái'...

-" Đại tỷ, muội không có ý...muội chỉ muốn qua đỡ giúp thôi..." Hoa Hiểu Mễ chạy đến bên cạnh Hoa Ngọc Lan ôm cánh tay nàng ta ra sức làm nũng...

Giúp? Cô giúp ta?...Nói đùa hả!!! Cô ta muốn lấy mạng ta thì có.

Hừ! Đại tỷ? đại tỷ? Hoa Thiên Hy ta chết rồi hay sao mà nàng ta còn gọi Hoa Ngọc Lan là đại tỷ! Hừ ta ghi sổ sau này trả hết một lượt...

-" Tiểu Mễ, muội nói gì vậy thật không có ý tứ...nàng sẽ không vui".

Nói xong còn tặng miễn phí ta một đôi mắt mộng nước đầy ý tứ xin lỗi kèm theo hương vị làm nũng...

Kháo...kháo! Ta kháo...Kim nhãn của ta đã bị đầu độc...Ôi con mắt của ta!!! -" Đại tỷ, con xấu nữ ngu ngốc đó...sợ trí óc còn thua đứa bé ba tuổi đấy...haha!".

-" Tiểu Mễ! Muội không nên nói như vậy...".

Giọng nói mang đầy ý tứ trách móc Nhưng đôi mắt ánh lên sự vui vẻ, kiêu ngạo cùng khinh bỉ kia đã bán đứng nàng...

Hai chị em nhà này kẻ xướng người họa...Coi ta là kẻ điếc sao? Ta là không khí sao?...

-" Tiểu Dao! Họ là...".

Hai ngươi muốn diễn kịch? Được ta phụng bồi.

Hai mắt ta vờ đờ đẫn, ngây ngốc nhìn về phía hai người họ mang theo hơi thở mệt mọc, quần áo trên người khi nãy ngã đã bị bẩn, có vài chỗ bị xay xát...

Trông rất thảm hại! -" Hả? Xấu nữ này sao hôm nay kì vậy?".

Mọi hôm chúng ta đến trêu chọc nàng nàng một là khóc lóc rất thảm thiết, hai là nổi điên náo loạn...sao hôm nay lại...

-"Đại tỷ...Tỷ bị sao vậy? Tiểu Lan đây! Tỷ có nhớ ta không".

Hoa Ngọc Lan 'lo lắng' chạy đến trước mặt dìu ta lên, vô cùng'tốt bụng' dìu ta đến một góc ngồi xuống...

Ta vẫn giả ngây ngốc nhìn hai người...Đột nhiên ta nỡ nụ cười quỷ dị...

-" Á á á...Phù thủy, phù thủy đến bắt ta đi...A a a...Tiểu Dao".

Chả biết từ đâu sức lực, ta vùngvẫy thật mạnh thoát ra khỏi vòng tay của Hoa Ngọc Lan, nàng ta không chú ý liền bị ta đẩy ngã...

Ta tiếp tục la lớn, chạy về phía Tiểu Dao, dưới chân còn không quên 'nhẹ nhàng' ...Vô cùng, phải nhớ là vô cùng 'nhẹ nhàng' 'lỡ' đạp vào cánh tay trái của nàng ta...Trong không khí loáng thoáng nghe tiếng xương gãy thật êm tai a~~~~~~~~~~~ Ta nhào vào ngực cỡ lớn ấm áp của Tiểu Dao, úp mặt vào trong đó, bờ vai run mạnh mẽ như khóc...Thật chất ta đang nín cười a...

-" Đại tỷ...nàng làm sao vậy...nàng..." Hoa Ngọc Lan run run giọng hỏi...Hầy! Chắc là đau lắm đây! Ta nghĩ nên đạp mạnh hơn chút nữa...Mất cảm giác thì không đau a.

Ta tiếp tục hưởng thụ ngực lớn hai vai run thêm lợi hại...

-" Thưa nhị tiểu thư, đại tiểu thư sau khi bệnh trở lại liền mất trí nhớ ạ!" Tiểu Dao ôm chặt ta vào lòng, bàn tay vuốt ve tấm lưng gầy yếu của ta.

-" Hừ! Thứ đồ xui xẻo này sao không chết luôn đi!" Giọng nói ác độc của Hoa Hiểu Mễ vang lên...Con nhỏ này thật độc ác.

Chát! Một tiếng tát vang dội vang lên tai ta, thân thể ta tuột ra khỏi vòng tay của Tiểu Dao ngã qua một bên...

Giận! giận! Ta thật sự rất tức giận! -" Nô tỳ to gan, lười biếng không chăm sóc tốt cho tiểu thư...".

Hoa Ngọc Lan không biết chó má gì lao lên tát thật mạnh vào mặt Tiểu Dao, làm thân thể nàng té ngã xuống mặt đất.

Má! Ta chửi bậy rồi nha! Thật không thể tin được nhìn người của mình bị ức hiếp! End chap 9.

Mình xin lỗi! Mình không giỏi máy tính...mà mình cũng không biết chỉnh lại trang chuyện cho dễ đọc được a.

Xin lỗi a! Xin lỗi a! Thông cảm, mình sẽ nghiên cứu vấn đề này a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.