Tiếng gọi "Chu Vãn" đột ngột của Lục Tây Kiêu khiến không chỉ khiến cô mà cả Cố Mộng bên cạnh và Tưởng Phàm cũng sững sờ.
Trong lúc hai người đó vẫn còn đứng ngẩn ngơ, Chu Vãn nhẹ giọng nói cảm ơn, nhặt thẻ học sinh rơi trên mặt đất rồi nhanh chóng kéo Cô Mộng đi.
"Fuck." Tưởng Phàm quay đầu nhìn Lục Tây Kiêu: "Mày quen cô ấy à?"
"Chỉ biết tên thôi."
"Vậy vừa rồi sao không nói cho tao biết!" Tưởng Phàm ngẩn người, lại cảm thấy có gì đó không đúng, thấp giọng hỏi: "A Kiêu, đừng có nói là mày thích nữ thần của tao đó?!"
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu liếc cậu ta.
Tim Tưởng Phàm đập thình thịch, thầm nghĩ sẽ không đâu, đây không phải mẫu người mà A Kiêu thích.
Nhưng cậu ta vẫn vỗ vỗ ngực, nói: "Mày yên tâm, nếu mày thích, nhất định tao sẽ không tranh giành, tặng cho mày."
"Tao mà cần mày phải nhường à?" Lục Tây Kiêu nhướng mày.
"..."
Được rồi, thực sự không cần thiết.
Tưởng Phàm nhìn Chu Vãn đã đi xa, đôi chân mảnh mai trắng nõn, vẫn cảm thấy khó tin: "Mày rất thích cô ấy à?"
"Không thích." Lục Tây Kiêu nói.
Bên này, Cố Mộng không nghĩ tới một cô gái ngoan ngoãn như Chu Vãn thế mà lại quen biết Lục Tây Kiêu, từ trước đến giờ, cô chưa từng nhìn thấy hai người xuất hiện cùng nhau.
"Vãn Vãn, Vãn Vãn, cậu và Lục Tây Kiêu là như thế nào?"
Chu Vãn sửa lại thẻ học sinh: "Cái gì?"
"Sao cậu ấy lại biết tên của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-lac-roi-xuong/2530054/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.