Chu Vãn nghe ra ngụ ý của anh, cả người cứng đờ.
Lục Tây Kiêu càng đến càng gần, nhưng cằm bị anh nắm lấy, vì bị dọa sợ nên cơ thể không thể nhúc nhích, chỉ có thể mở to hai mắt.
Lục Tây Kiêu vẫn bình chân như vại quan sát phản ứng của cô, đến khi môi sắp chạm tới thì Chu Vãn đột nhiên nghiêng người né tránh.
Động tác quá mạnh, tay cô không cẩn thận làm đổ một cái ly thủy tinh trên bàn trà.
"Keng" một tiếng, đập vào cạnh bàn.
Động tác của Lục Tây Kiêu dừng lại, khoảng cách và hành động vẫn giữ nguyên như cũ.
Chu Vãn lùi về sau, cúi đầu, bởi vì hoảng sợ nên lồng ngực phập phồng.
Xong rồi.
Anh nhất định sẽ tức giận.....
Ai ngờ giây tiếp theo anh lại cười rộ lên.
Anh dựa vào sô pha, nghiêng đầu cười, giọng nói khàn đặc vì bị cảm từ cổ họng phát ra giống như tiếng pháo (?????).
"Tôi còn tưởng cậu có thể giả bộ ngoan ngoãn đến cùng cơ đấy." Anh nói: "Xem ra cũng không phải vậy "
"....."
Chu Vãn nghĩ sao tính cách người này có thể tệ như vậy chứ?
Anh đã sớm nhìn thấu cô, biết cô không giống với vẻ bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời, anh không hỏi tại sao, cũng không quan tâm cô đối xử với anh thế nào, chỉ muốn nhìn thấy dáng vẻ cô lúng túng đỏ mặt.
Mặt Chu Vãn càng đỏ thêm.
Lục Tây Kiêu nhìn một lát, cười nói: "Về đi."
Chu Vãn ngạc nhiên.
Anh nhướng mày: "Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-lac-roi-xuong/2530027/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.