Nét chữ nết người.
Lúc Chu Vãn đang nhìn chữ viết trên giấy, trong đầu chợt hiện lên dáng vẻ của Lục Tây Kiêu.
Thiếu niên phóng khoáng tùy tiện, ăn chơi, bướng bỉnh khó thuần, tựa như ngôi sao xa không thể chạm tới, duỗi cánh tay dài cũng không thể đủ.
Nhưng thiếu niên như vậy, viết trên giấy – Vãn Vãn.
Lục Tây Kiêu chưa từng gọi cô như vậy.
Đây là lần đầu tiên.
Vãn Vãn.
Trước bố hóa trang thành ông già Noel chuẩn bị quà tặng cho cô cũng viết vào giấy, Vãn Vãn.
Chu Vãn nhìn chằm chằm vào giấy rất lâu, một lúc sau, nhẹ nhàng cười rộ lên.
Cười một lát, lại bỗng nhiên thấy cay cay mũi, một loại chua chát khó nói lên lời quét qua, gần như muốn nhấn chìm cô.
Cô đứng chôn chân tại chỗ, cúi đầu, bàn tay dùng sức đè lên mí mắt.
Đợi đến lúc tất cả tâm trạng khôi phục, biểu cảm trên mặt cô lại trở về như thường.
Đưa xe đạp vào nhà, Chu Vãn gọi điện thoại cho Lục Tây Kiêu.
Mấy tiếng vang lên cũng không thấy nhận, nghe đầu kia có tiếng chuông, qua hồi lâu, Chu Vãn mới nhớ tới, Lục Tây Kiêu vừa mới nằm ngủ không bao lâu.
Đang định cúp máy, đầu kia lại được kết nối.
"Alo?" Giọng anh khàn khàn, hiển nhiên là vẫn chưa tỉnh ngủ, mang theo cả sự gắt ngủ.
"Không phải em đánh thức anh chứ?" Chu Vãn nhẹ giọng hỏi.
Anh không trả lời, chỉ hỏi: "Sao thế?"
"Không sao." Chu Vãn đặt tay lên ghi đông xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-lac-roi-xuong/2529996/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.