Cả trường đều đồn ầm lên rằng Lục Tây Kiêu và Chu Vãn chia tay rồi.
Từ trước đến nay, Lục Tây Kiêu yêu đương đều sẽ không quan tâm đến ánh mắt của người khác, mà bây giờ nhìn thấy Chu Vãn ở trong trường, anh cũng không chủ động qua tìm cô.
Trên diễn đàn của trường lại sôi nổi một trận.
[Tôi đã nói rồi, người như Lục Tây Kiêu sao có thể hoàn lương được chứ, sớm muộn gì cũng sẽ chia tay thôi.]
[Nhưng đúng là Chu Vãn ở bên cậu ta rất lâu, hình như là người lâu nhất đó.]
[Có điều Chu Vãn quả thật rất có khí phách, sau khi chia tay cũng không cầu xin Lục Tây Kiêu quay lại với mình, khác hẳn với mấy lần trước của cậu ta.]
[Cầu xin thì cũng có ích gì đâu, có lần nào cầu xin Lục Tây Kiêu quay lại được không, rước thêm nhục thì có.]
———
Vài ngày sau, Lục Tây Kiêu dứt khoát không đến trường, quay về bộ dáng trước kia.
Trong quán bar, ánh sáng mờ ảo làm tăng thêm bầu không khí mờ ám.
Anh ngồi trong đám người, nhưng lại không hòa nhập vào bầu không khí hỗn loạn này được, vẫn lạnh lùng xa cách, không ăn khớp với quán bar này, nhưng cũng đã trở thành phong cảnh hút mắt nhất.
Chưa được một lúc thì có một cô gái cầm ly rượu đi tới: "Có thể mượn chỗ này của các anh không?"
Người đẹp đã yêu cầu, tất nhiên không thể chối từ.
Những người khác nhao nhao đứng dậy dịch chỗ cho cô ta ngồi.
"Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-lac-roi-xuong/2529984/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.