Cánh cổng sắt tráng lệ hiện ra trước mắt, bên cạnh là khu vườn được chăm sóc gọn gàng đẹp đẽ, lá chuối tây khổng lồ cao bằng tòa nhà hai tầng, không biết tốt hơn nhà Lục Tây Kiêu biết bao nhiêu lần.
Chu Vãn yên lặng ngồi trong xe, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Tài xế dừng xe ở cửa.
Ông cụ Lục chống gậy xuống xe, Chu Vãn do dự, tiến lên đỡ lấy ông.
Cô không nói mấy lời như "cẩn thận", mà chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay của ông cụ Lục, không dùng quá nhiều lực nhưng nếu ông bị ngã thì có thể kịp thời đỡ lấy.
"Bình thường ông sống ở đây." Ông cụ Lục cười nói: "Đáng tiếc con trai và con gái đều không sống cùng ông, ở một mình cũng thấy cô đơn. Lúc con bé, A Kiêu cũng hay đến đây ở ngày vài"
Nghe ông nhắc đến thời thơ ấu của Lục Tây Kiêu, Chu Vãn nghiêng đầu.
Ông cụ Lục dẫn Chu Vãn vào nhà, đuổi những người khác đi, còn tự mình rót nước cho Chu Vãn.
Chu Vãn nhận lấy bằng hai tay, nói cảm ơn, ngồi xuống phía đối diện.
Nếu Chu Vãn không phải con gái của Quách Tương Lăng, không dính dáng gì đến A Kiêu, có lẽ ông cụ Lục sẽ rất thích cô, có thể bình tĩnh như vậy, vừa nhẫn tâm vừa dứt khoát.
"Hồi nhỏ A Kiêu là một cậu nhóc rất ngoan. Ai nhìn thấy cũng khen, mẹ nó dạy rất tốt, đáng tiếc..."
Ông cụ Lục thở dài, giọng điệu chân thành như chỉ đang nói chuyện phiếm với Chu Vãn: "Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-lac-roi-xuong/2529967/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.