Chu Vãn bị đối xử thô lỗ, xương bả vai bị nắm đến muốn nát, đau đến mức cô nhíu chặt lông mày, nhưng đồng thời cô lại cảm thấy vô cùng yên tâm, cũng vô cùng mệt mỏi.
Giống như chim mỏi về rừng, thuyền cô độc về bến.
Cả đời cô bôn ba phiêu bạt, dường như đến giờ phút này, cuối cùng cũng có thể dừng lại nghỉ chân một chút.
Nhưng chỉ vài giây sau, Chu Vãn đã tỉnh táo lại từ trong cơn say.
Cô chớp mắt, nhìn Lục Tây Kiêu trước mặt mình, những kỉ niệm trong quá khứ ùa vào đầu.
Chàng trai cười, chàng trai tỏa sáng, chàng trai kiêu ngạo, chàng trai khụy gối quỳ xuống, máu của chàng trai, sự tự tôn và hèn mọn của chàng trai ấy.
Cô sai rồi.
Cô đã hứa với ông cụ Lục, cũng đã hứa với lòng mình từ lâu, rằng sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Lục Tây Kiêu nữa.
Vết sẹo nằm yên ở đó, không thể vạch ra, nếu không sẽ mãi mãi không lành lại được.
Chỉ là khoảnh khắc vừa rồi thật sự quá bất ngờ.
Ký ức xuất hiện quá đột ngột, đầu óc cô trống rỗng, không thể suy nghĩ sâu xa được, chỉ muốn xác nhận xem người trước mắt có phải là chàng trai đã sáu năm rồi cô chưa từng gặp lại không.
Đâu ai ngờ được, trong thành phố rộng lớn đến mức không nhìn thấy điểm đầu, dòng người đi lại như mắc cửi này, cô thật sự có thể gặp được Lục Tây Kiêu.
Cô sững sờ, ngơ ngác một lúc, sau đó theo bản năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-lac-roi-xuong/2529960/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.