Từ tháng 6 năm ngoái sau khi tốt nghiệp, Chu Vãn đã nói rõ với Khương Ngạn sau này đừng đến tìm cô nữa, bọn họ cũng sẽ không gặp nhau nữa.
Đến đêm giao thừa, Khương Ngạn đã gửi cho cô một tin nhắn chúc mừng năm mới, nhưng Chu Vãn không trả lời.
Dù sao thì cô vẫn không thể quên được ngày đó Khương Ngạn gọi điện thoại nói có chuyện muốn tìm cô, vậy nên cô mới đi, nếu cô không đi, Lục Tây Kiêu cũng sẽ không bị bắt quỳ xuống, giẫm lên lòng tự tôn, cũng sẽ không bị thương.
Cô không thể thay Lục Tây Kiêu tha thứ cho cậu ta.
Cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục liên lạc với Khương Ngạn thì đó là phản bội Lục Tây Kiêu.
Nhà báo luôn rất nhạy cảm với các loại tin tức, mọi người đều nhanh chóng nhìn thấy tin tức của Khương Ngạn.
Một bên vừa mới phỏng vấn xong vụ ngộ sát trong trường học, một bên lại thấy tin vui như vậy, quả nhiên là càng thêm cảm khái thổn thức.
Việc một người Trung Quốc đạt giải cao nhất trong giới Vật lý là chuyện cực kỳ hiếm có, còn là người trẻ tuổi, chú Diệp đã bắt đầu điều tra thông tin về Khương Ngạn, chuẩn bị hẹn ngày mai phỏng vấn cậu ta.
"Người Bình Xuyên à?" Chú Diệp quay đầu hỏi: "Chu Vãn, hình như cô cũng là người Bình Xuyên phải không?"
"Dạ phải." Chu Vãn dừng lại nói: "Cháu và cậu ta là bạn học cấp 3."
Chú Diệp: "Thật sao? Trùng hợp vậy à? Chẳng lẽ thành phố Bình Xuyên kia là đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-lac-roi-xuong/2529938/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.