Chu Vãn không ngờ, có một ngày cô có thể nhìn thấy nước mắt của Lục Tây Kiêu.
Anh không nên khóc.
Rõ ràng anh nên mãi mãi phóng khoáng tùy tiện, mãi mãi bước nhanh về phía trước, người kiêu ngạo như anh, sao có thể một mình rơi lệ dưới đôi mắt chăm chú của mọi người, trong tiếng hoan hô nói cười.
Thậm chí cô cũng không dám nghĩ lại, giọt nước mắt ấy có liên quan tới cô hay không.
Cô có thể chịu được Lục Tây Kiêu hận cô, oán cô, mãi mãi không tha thứ cho cô, nhưng lại không thể nào chịu được Lục Tây Kiêu rơi nước mắt vì cô.
Thậm chí Chu Vãn không dám xem lại lần thứ hai, nhanh chóng khóa điện thoại lại.
———
Thoắt cái, Lục Tây Kiêu đã trở lại, tiệc cưới cũng kết thúc.
Anh nắm tay Chu Vãn qua nói một tiếng với Tưởng Phàm rồi đi thang máy xuống tầng, anh uống rượu, nhất định là không lái xe được, nên phải gọi tài xế.
Chu Vãn đứng ở bên cạnh anh, cầm chặt tay của anh, nhẹ nói: "Đợi sau khi trở về, em muốn học lái xe."
Lục Tây Kiêu ngậm điếu thuốc, nghe vậy thì cụp mắt: "Sao đột nhiên em lại muốn học lái xe?"
"Trong công việc cũng có lúc đột nhiên cần ra ngoài mà." Chu Vãn nói: "Hơn nữa, sau này lúc anh phải uống rượu, em có thể tới đón anh."
Lục Tây Kiêu cười rộ lên: "Được."
Chu Vãn ngửa đầu dò xét anh.
Mặt anh không đỏ một chút nào, thần sắc không có gì kỳ lạ, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-lac-roi-xuong/2529932/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.