"Ý anh là..." Phương Viên liên tưởng theo hướng Đới Húc nói, cảm thấy khả năng này có hơi vô căn cứ, "Ý anh là nguyền rủa sao? Ngày xưa hình như cũng có con rối làm bằng rơm rạ, vải bố hay giấy tạo mô phỏng con người."
"Đúng vậy, khả năng này có hơi vô lý, sợ nói ra bị người ta chê cười, cố gắng giữ im lặng, bây giờ nghe em nói tôi cảm giác tự nhiên hơn nhiều." Đới Húc vui vẻ, vừa cười vừa nói.
Phương Viên không ngờ anh dẫn dụ mình, vì thế trừng mắt: "Anh có ý gì thế? Trông em giống người mê tín lắm sao? Tại sao nghe em nói thì có vẻ tự nhiên hơn chứ?"
"Em còn trẻ, mấy cô gái trẻ thường thích nghe về các truyền thuyết, nếu không tại sao đa số các lời đồn ma quỷ đều xuất phát từ trường học? Đương nhiên là vì chỉ có học sinh mới có hứng thú mới mấy việc thần bí này." Đới Húc chỉ mặt mình, sờ cằm, "Đổi lại là tôi, vừa nhìn liền biết là người chín chắn, nếu tôi còn quan tâm mấy thứ này, chắc chắn sẽ bị người ta cười nhạo. Nói đến đây rồi em còn không hiểu à? Ý tôi là khen em còn trẻ đấy!"
Phương Viên không nhịn được mà bật cười: "Anh thì già gì, chẳng qua chỉ lớn hơn em vài tuổi, tuy anh là đồng chí lâu năm nhưng cậy già lên mặt không phải thói quen tốt đâu!"
Thật vậy, Đới Húc và Chung Hàn cùng tuổi, Chung Hàn là soái ca có tiếng ở đội hình sự, thậm chí là cả Cục Công An của thành phố A, nếu so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445221/quyen-4-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.