Nghe cách Đới Húc nói, anh có vẻ không quá chờ mong về bữa tối này, hơn nữa còn cảm thấy có gánh nặng. Thật ra Phương Viên cũng vậy, có điều cô không biết cảm giác của mình có giống Đới Húc hay không, cô cho rằng đây vốn là một chuyên đơn giản, là chức trách nghề nghiệp, do vậy việc bảo vệ Bạch Tử Duyệt không phải xuất phát từ cá nhân, cho nên đương nhiên không tính là ai nợ ai. Nhưng Bạch Tử Duyệt lại gióng trống khua chiêng mở tiệc chiêu đãi ân nhân như vậy ngược lại khiến sự việc trở nên phức tạp.
Đi, chẳng khác nào nói bọn họ là ân nhân cứu mạng của Bạch Tử Duyệt. Không đi, lại để một mình Bạch Tử Duyệt xấu hổ ở đó, nói không chừng còn thẹn quá thành giận.
Đúng là làm thế nào cũng thấy miễn cưỡng.
Nhưng dù không tình nguyện, bữa cơm này họ vẫn phải ăn. Hiện giờ Phương Viên chỉ mong bọn họ vì công việc mà đến muộn, bên đó tốt nhất ăn gần xong rồi, cứ thế bọn họ đi qua coi như chào hỏi Bạch Tử Duyệt một tiếng, kết thúc việc này.
Từ trường học lái xe đến nhà hàng Bạch Tử Duyệt hẹn chỉ mất mười phút. Quán này làm ăn rất tốt, Đới Húc phải một một lúc lâu mới tìm được chỗ đậu xe. Nhìn đồng hồ, giờ này chắc là nhóm Đường Hoằng Nghiệp đã tới từ lâu rồi.
Đến trước phòng hẹn, cánh cửa đóng chặt, không nghe bất kỳ âm thanh nào bên trong, có lẽ bầu không khí không sôi nổi lắm. Thang Lực thì không cần phải nói, đừng mong anh ấy tạo bầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445214/quyen-4-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.