Chương trước
Chương sau
Hai nam sinh bị quản lý ký túc xá gọi lại có một đen gầy, một trắng nõn, cả hai đều không tính là thấp. Sau khi gọi lại, bọn chúng kinh ngạc đứng trước cửa phòng quản lý, tò mò nhìn Đới Húc và Phương Viên ở bên trong bước ra, suy đoán thân phận và mục đích của họ.
"Hai em là bạn cùng phòng của Kha Tiểu Văn đúng không?" Đới Húc mỉm cười, tránh để hai học sinh quá căng thẳng, "Tối qua Kha Tiểu Văn không về ký túc xá, cũng không về nhà, hôm nay lại vắng học không phép, cho nên ba mẹ cậu ấy nhờ chúng tôi hỗ trợ tìm kiếm. Các em có tiện dẫn chúng tôi đi xem phòng của các em không? Chúng tôi muốn xem đồ dùng cá nhân của Kha Tiểu Văn."
"Là vậy sao? Vậy anh chị đi theo bọn em đi." Nam sinh đen gầy trả lời, dáng vẻ tùy tiện. Nam sinh bên cạnh thì không hé răng, chỉ nhìn nhìn Đới Húc và Phương Viên.
Quản lý ký túc xá đứng sau nói khẽ với Phương Viên: "Cậu bé da ngăm kia tên Dương Phàm, có tiếng bướng bỉnh, người còn lại tên Từ Vĩnh Cửu, là đứa bé học hành khá tốt, chẳng qua vì hai đứa nó tính cách khác nhau lại ở cùng phòng nên tôi có ấn tượng với chúng."
Phương Viên gật đầu, đi sau Đới Húc cùng hai nam sinh lên lầu. Phòng của Kha Tiểu Văn ở lầu ba, dọc đường bọn họ gặp không ít học sinh ra vào, tuy không phải ai cũng quen Dương Phàm và Từ Vĩnh Cửu nhưng thấy một người trưởng thành như Đới Húc và một cô gái như Phương Viên theo hộ vào ký túc xá nam, chúng đều giật mình, thì thầm thảo luận.
Bị đám học sinh nhìn chằm chằm Phương Viên có hơi mất tự nhiên, ban đầu cô chỉ cúi đầu lặng lẽ theo sau Đới Húc, mãi đến lúc có một nam sinh vừa đi ngang qua cô, bỗng kinh ngạc quay đầu, hét lớn: "Ở đây có nữ nè!"
Tiếng hét kia lập tức khiến Phương Viên thu hút vô số sự chú ý. Cô không nhịn được mà trừng mắt nhìn đám nam sinh nhìn mình, những nam sinh kia tuy hơi bướng bỉnh nhưng dù sao cũng là học sinh, tuổi trẻ, lá gan cũng có hạn, đa phần chỉ là tò mò cho nên mới chạy ra xem, vừa bị Phương Viên liếc nhìn một cái liền rụt đầu về.
Vất vả lắm mới tới lên lầu ba. Bốn người tới trước căn phòng gần cuối hành lang. Từ Vĩnh Cửu lấy chìa khóa mở cửa, Dương Phàm đứng sau, vừa nhai ổ bánh mì vừa mơ mơ màng màng hỏi: "Hai anh chị là ai vậy? Người thân của Kha Tiểu Văn hả? Em nghe người ta nói ba mẹ cậu ta ly hôn, ba làm ăn bận rộn, không quan tâm cậu ta, mẹ kế cũng không thương cậu ta là thật sao? Nếu không tại sao cậu ta trốn học bỏ nhà đi ba mẹ cậu ta còn chưa tới?"
Quả nhiên không riêng gì tuổi tác, dù là nam hay nữ đều thích tám chuyện, tuy nhiên cái Dương Phàm gọi là "tin vỉa hè" lại là sự thật, nhưng có vẻ Kha Tiểu Văn không thích chia sẻ với mọi người chuyện của gia đình mình. Hiện giờ Kha Tiểu Văn xảy ra chuyện, Đới Húc và Phương Viên vẫn theo bản năng tôn trọng lựa chọn của cậu bé, do vậy không định trả lời Dương Phàm.
"Chúng tôi là cảnh sát của Cục Công An." Phương Viên nghiêm túc nói. Cô đã được nhận thẻ công tác, trước đây ngại lấy ra là vì bản thân là người mới, Đới Húc lấy ra giấy tờ của mình sẽ tạo hiệu quả tốt hơn, nhưng bây giờ, cô bỗng không muốn bị người ta coi thường, cho nên chủ động lấy ra giấy tờ cho Dương Phàm xem.
Dương Phàm không ngờ bọn họ là cảnh sát, chỉ tưởng là người thân của Kha Tiểu Văn, vừa thấy Phương Viên lấy giấy tờ chứng minh thân phận ra liền hoảng sợ, rụt cổ cười: "Là cảnh sát sao!"
Từ Vĩnh Cửu đang mở cửa cũng quay đầu nhìn Phương Viên và Đới Húc. Sau khi biết thân phận của họ, hai nam sinh có vẻ ngoan hơn một chút, hoặc nói đúng hơn là chỉ có Dương Phàm bớt huênh hoang, Từ Vĩnh Cửu từ đầu đến cuối chưa từng nói gì, chẳng qua sau khi biết họ là cảnh sát, thái độ có hơi câu nện hơn trước mà thôi.
Tâm trạng Phương Viên thoải mái hơn một chút, vừa ngước mắt thì thấy Đới Húc đang cười nhìn mình, dường như nhìn thấu hành động bảo vệ lòng tự trọng của cô, điều này khiến Phương Viên vô cùng xấu hổ, cũng cảm thấy bản thân quả thật hơi ấu trĩ. Cô hắng giọng, cố gắng nhịn cười.
Từ Vĩnh Cửu mở cửa, bốn người họ đi vào. Công tắc đèn ở ngay cửa, Dương Phàm duỗi tay mở, Phương Viên và Đới Húc lúc này mới thấy rõ cách bài biện bên trong.
Tuy đây là ký túc xá của trường chuyên nhưng bình tĩnh xem xét, ký túc xá không được đầu tư cho lắm. Đây là một phòng ngủ dành cho tám người, diện tích khá chật chội, cạnh cửa dựa tường là một cái kệ đựng đủ loại dụng cụ như thau rửa mặt, ly, bàn chải đánh răng, kế tiếp là bốn cái giá sắt, trong cùng là giường, giữa hai dãy giường chỉ có lối đi khoảng 1m.
Dưới bốn cái giá sắt cũng có rất nhiều đồ dùng và giày chơi bóng.
"Đâu là giường của Kha Tiểu Văn?" Phương Vi hỏi Dương Phàm.
Không phải cô thích nói chuyện với Dương Phàm, mà từ lúc vào phòng, Từ Vĩnh Cửu đã đi thẳng tới cái giường bên cửa sổ, cởi giày lên trên ngồi xếp bằng, mở đèn ở đầu giường ra, bắt đầu lật bài vở, tư thế này như muốn nói "chớ quấy rầy". Nhưng còn Dương Phàm, cậu ta khá tò mò về chuyện Kha Tiểu Văn mất tích một đêm và cảnh sát tới điều tra, cho nên vừa gặm bánh mì vừa tò mò đi theo Đới Húc và Phương Viên.
Nghe Phương Viên hỏi, Dương Phàm lập tức làm ra dáng vẻ hướng dẫn viên, vừa cười hì hì vừa duỗi tay chỉ cái giường đối diện giường của Từ Vĩnh Cửu: "Chỗ đó!"
Đới Húc cao to, đứng tại chỗ cũng có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong. Tuy Phương Viên cũng có thể nhìn thấy, nhưng muốn quan sát rõ toàn bộ vẫn phải nhón chân. Ở trước mặt hai học sinh làm như vậy cô cũng ngại, vì thế đành phải đi tới gần.
Trên giường đệm của Kha Tiểu Văn có chăn còn chưa gấp và ít sách vở, có lẽ do sáng hôm qua dậy vội. Đới Húc thuận tay cầm một cái lật xem, không có gì đặc biệt, chỉ là từ việc ghi chép và lượng bài tập có thể nhìn ra Kha Tiểu Văn rất chăm chỉ. Dưới gối của cậu bé còn có một cái đèn pin nhỏ, có lẽ dùng để đọc sách và làm bài tập vào ban đêm.
"Đới Húc, anh qua đây." Đới Húc vừa rời mắt khỏi giường, Phương Viên liền ở cạnh gọi anh. Anh lập tức xoay người, Dương Phàm đứng dựa vào cửa phòng cũng tới xem náo nhiệt.
Phương Viên đã đeo bao tay, trong tay đang cầm một vật màu đen.
Đới Húc đi qua thì thấy món đồ màu đen kia thế mà là người gỗ được điêu khắc khá thô sơ, bên ngoài dơ bẩn giống như bị bụi bặm bám lâu, có điều vẫn tính là bóng loáng.
Chỗ thu hút nhất là mặt của người gỗ.
Người gỗ này này không điêu khắc rõ các bộ phận trên mặt ngoại trừ đôi mắt, đó là hai cái hố nhỏ dùng vật gì đó đào ra, ở giữa sơn màu đỏ khiến người ta vừa nhìn vào liền có ấn tượng.
Nhưng nếu xét từ tổng thể thì người gỗ này không có gì đặc biệt, có thể khiến Phương Viên cẩn thận đeo bao tay vào, còn cố ý gọi anh tới chắc chắn là có lý do.
Đới Húc dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Phương Viên, Phương Viên chỉ tủ đồ của Kha Tiểu Văn, nói: "Lúc em mở tủ đồ ra, người gỗ này đang đặt ngay ngắn bên trong, vị trí đặt cũng rất bắt mắt, hơn nữa từ việc quan sát các món đồ khác thì sự tồn tại của người gỗ này có hơi đột ngột."
Đới Húc nhìn tủ đồ. Đồ của Kha Tiểu Văn quả nhiên đơn giản, không chỉ ở nhà không có quá nhiều đồ dư thừa, ở ký túc xá cũng vậy. Không gian để đồ không quá lớn, ngoại trừ quần áo đặt ở tầng dưới thì tầng trên cơ bản là sách vở, không hề có đồ trang trí gì. Hơn nữa quan trọng nhất là Kha Tiểu Văn sắp xếp đồ đạc rất ngăn nắp, nhưng người gỗ này lại dơ bẩn, nhìn qua đúng là rất đặc biệt.
"Người gỗ này, em có biết Kha Tiểu Văn lấy từ đâu không?" Phương Viên quay đầu hỏi Dương Phàm."
Dương Phàm nhún vai: "Không biết, em còn không biết cậu ta có món đồ như vậy."
"Em biết." Từ Vĩnh Cửu vẫn luôn im lặng, thậm chí không để ý tới Đới Húc và Phương Viên bỗng lên tiếng, "Người gỗ đó cậu ấy nhặt từ trên lớp về."
"Nhặt từ trên lớp? Em có thể nói cục thể không?" Không ngờ nam sinh ít nói này lại là biết nhiều manh mối, Phương Viên vội hỏi.
Từ Vĩnh Cửu ngẩng đầu: "Cụ thể thì em không biết, lúc người khác hỏi cậu ấy, em nghe cậu ấy nói như vậy, cậu ấy bảo không biết ai bỏ vào cặp của cậu ấy, sau khi hết tiết tự học buổi tối cậu ấy mới phát hiện, cho nên thuận tay bỏ trong tủ."
"Quan hệ giữa em và Kha Tiểu Văn thế nào? Thân thiết không?" Đới Húc nhìn Từ Vĩnh Cửu, giường của cậu bé đối diện với Kha Tiểu Văn, bây giờ còn biết chuyện người gỗ, có lẽ biết nhiều hơn Dương Phàm.
"Em và cậu ấy không thân, chuyện của cậu ấy anh chị đừng hỏi em, em không quan tâm lắm." Trả lời xong, Từ Vĩnh Cửu lại tiếp tục cúi đầu đọc sách, dáng vẻ không muốn lại bị quấy rầy.
Đới Húc không miễn cưỡng, cũng không tỏ thái độ. Dương Phàm ở cạnh thì lén bĩu môi, hành động này bị Phương Viên bắt gặp.
Đới Húc lấy túi vật chứng ra bỏ người gỗ vào, giao cho Phương Viên, sau đó lật tìm trong tủ đồ của Kha Tiểu Văn, bỗng phát hiện giữa chồng sách vở có một cuốn sổ. Đới Húc lật xem mấy trang, sau đó cũng lấy bỏ vào túi vật chứng khác.
Phương Viên ở cạnh xem, cuốn sổ kia hình như là nhật ký của Kha Tiểu Văn, nhưng bề ngoài của nó chẳng khác nào cuốn vở bình thường, Phương Viên không khỏi tò mò tại sao Đới Húc chỉ lật tìm một lát là có thể lấy nó ra trong chồng sách vở.
Hình như cảm nhận được nghi ngờ trong ánh mắt của cô, Đới Húc không tiện nói rõ trước mặt hai nam sinh này, chỉ tò mò: "Chuyện này phải cảm ơn Chung Hàn. Nếu em có người bạn bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế như cậu ta, em sẽ dễ dàng phát hiện manh mối này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.