Nhìn cách Kha Hữu Lợi tìm kiếm trong phòng, thật ra bản thân ông ta cũng không có tự tin, nhưng điểm này Phương Viên và Đới húc cũng không thấy có vấn đề gì, dù sao cho trong tình huống ba mẹ vô cùng quan tâm con cái, đối mặt với đứa bé mười bảy mười tám tuổi, e rằng cũng không dễ biết được bí mật của chúng.
Kha Hữu Lợi xoay vòng trong phòng, do dự quay đầu hỏi Đới Húc: "Cảnh sát Đới, tôi có thể chạm vào đồ trong phòng không? Có cần mang bao tay hay gì không?"
Đới Húc lắc đầu: "Không cần, trừ khi bà Ngô nhớ ra đêm qua không phải Kha Tiểu Văn về nhà một mình mà có đi cùng ai khác, nếu không thì việc này không cần thiết."
"Việc này tôi có thể khẳng định, lúc Kha Tiểu Văn về nhà, tôi đang giặt quần áo, còn duỗi đầu ra xem, thấy một mình thằng bé về, hình như còn rất sốt ruột. Tôi không hỏi nó tại sao lại về, về làm gì, nhưng tôi chắc chắn nó về một mình. Khi đó trời tôi, nếu có ai tới nhà, tôi chắc chắn sẽ chú ý, dù gì khi ấy con trai Học Hải của tôi cũng chưa về, bản thân tôi phải chú ý một chút." Ngô Thư Cầm trả lời.
Kha Hữu Lợi thả lỏng, bắt đầu tìm kiếm từ giá sách đến dưới giường, lăn lộn nửa ngày vẫn không thể xác định căn phòng thiếu gì.
Ngay lúc Kha Hữu Lợi định từ bỏ, ông ta giống như nhớ tới gì đó, vừa định đứng thẳng người liền ngồi xổm xuống, tìm tìm dưới đáy giường, cuối cùng lấy ra một hộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445209/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.