Không chỉ vậy, trong mớ đồ Đới Húc tỉ mỉ móc ra còn có dây giày thể thao dơ bẩn, phần lớn đã bị thiêu hủy, chỉ còn sót lại một góc.
Thời điểm Phương Viên nhìn mấy thứ dưới đất, Đới Húc đã dời lực chú ý sang chậu nước hôi thối bên trên, anh lại dùng cây gậy vừa rồi vói vào trong nồi, nhẹ nhàng khuấy hai cái, lấy ra, không có gì cả, sau đó anh lặp lại mấy lần, cuối cùng trên cây gậy ướt dầm dề cũng dính ít tóc. Đới Húc cẩn thận lấy tóc dính trên gậy ra, bỏ vào túi vật chứng, đặt cây gậy bên cạnh, lấy di động, gọi điện thông báo cho những người khác tới đây khám nghiệm hiện trường.
"Vừa rồi anh cố ý tìm tóc sao?" Phương Viên hỏi, đồng thời cũng cẩn thận bỏ mảnh quần áo chưa bị thiêu sạch hoàn toàn Đới Húc vừa móc ra vào túi vật chứng.
Đới Húc gật đầu: "Đúng vậy, thật ra tóc của chúng ta rất yếu ớt, con người còn sống khỏe mạnh, tóc vẫn sẽ rụng, cho nên vừa rồi nhìn nồi nước, tôi liền nghĩ, bề ngoài có dầu trơn, có lẽ thật sự đã nấu qua thứ gì đó, nếu cái nồi to này thật sự dùng để nấu đầu người, vậy trong quá trình nấu, thứ duy nhất có thể sót lại mà hung thủ không dễ phát hiện chính là tóc, chỉ cần tìm được tóc, việc cái nồi này từng dùng để nấu đầu người trên cơ bản đã nắm chắc. Tôi dùng gậy chỉ có thể tìm được mấy sợi, có lẽ lát nữa chờ bọn họ tới rút cạn nước, còn có thể tìm ra không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445161/quyen-3-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.