Anh cười như vậy ngược lại dọa Trương Dĩnh càng lo sợ, chị ta nắm chặt di động, cọ xát trên đầu gối, hai mắt nhìn anh chằm chằm, thấp thỏm chờ anh lên tiếng.
Đới Húc cười xong, thấy Trương Dĩnh căng thẳng như vậy, duỗi tay chỉ vào di động mà Trương Dĩnh đang cầm, nói: "Chị có biết smartphone thời nay, cạnh camera trước sẽ có đèn cảm ứng không? Có nghĩ là khi chị gọi điện, di động dán vào lỗ tai, đèn cảm ứng sẽ giúp chị tắt màn hình, khi nào lấy ra màn hình lại sáng lên. Nếu di động chỉ đơn thuần ở màn hình khóa, dừng ở giao diện thao tác, không vào trạng thái trò chuyện, đèn cảm ứng này sẽ không có tác dụng, cho dù chị đưa điện thoại sát lỗ tai, màn hình vẫn sáng. Vừa rồi... Nó sáng."
Sắc mặt Trương Dĩnh lập tức ửng đỏ, môi run run, giống như cố gắng tìm kiếm mọi lý do để giải thích và bào chữa cho mình, nhưng hoàn toàn không có, cuối cùng im lặng hồi lâu, chị ta đành phải thừa nhận: "Tôi... Tôi thừa nhận khi nãy tôi không gọi điện, là giở trò."
"Vì sao chị lại làm thế? Có phải Quản Vĩnh Phúc gặp chuyện gì không?" Phương Viên hỏi, đồng thời có hơi kinh ngạc, vừa rồi khi Trương Dĩnh dán điện thoại vào tai, toàn bộ màn hình bị hơn nửa gương mặt của chị ta che khuất, nếu không chú ý, chỉ sợ rất khó phát hiện chi tiết này, thái độ cẩn thận quan sát của Đới Húc đúng là đáng để cô nỗ lực học tập.
Trương Dĩnh bỏ di động xuống sô pha, hai tay theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445136/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.