"Có lòng tốt hay không không do cậu định nghĩa!" Tuy đã nén giận, nhưng hơi thở dồn dập đã tiết lộ nội tâm Phương Viên đang dao động, "Cậu khuyên tớ một câu, tớ cũng khuyên lại cậu một câu, bớt lo chuyện người khác đi, lo dành sức lực làm tốt chuyện của mình."
"Cậu xem con người cậu... Sao không biết xấu hổ thế hả, đúng là không trách được ngay cả ba mẹ ruột cũng không thích cậu! Còn nữa, cậu..."
"Lâm Phi Ca!" Không đợi Lâm Phi Ca nói tiếp, Đới Húc đã xen vào, con người ngày thường chỉ biết cười cười hiện tại bỗng nhiên xụ mặt, hỏi, "Vừa rồi không phải em nói đây là lời đồn sao? Vậy em nghe ai kể với em chuyện này hả?"
Lâm Phi Ca sửng sốt, hai mắt chớp chớp, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: "Chuyện này sao em có thể nói bậy, em nghe được nên mới tới kể cho Phương Viên, cũng vì bảo vệ cô ấy, không phải nói chuyện vô căn cứ, gây mâu thuẫn."
"À, thế sao, có điều tôi cảm thấy thái độ của em không giống bảo vệ Phương Viên, ngược lại là đang bảo vệ cái người nói xấu sau lưng em ấy." Đới Húc cười ha ha, không chấp nhận lời biện hộ của cô ấy, vẫy tay, "Em về đi, tôi không biết có phải công việc hậu cần chỗ em quá nhàn hạ hay không, nhưng em thấy rồi đấy, chỗ chúng tôi ai cũng mệt như chó, em còn ở đây tiếp tục lớn tiếng ồn ào sẽ quấy rầy tiến độ của mọi người, cho nên vẫn là trở về phòng trực đi."
Lâm Phi Ca không ngờ Đới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445132/quyen-3-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.