"Có lòng tốt hay không không do cậu định nghĩa!" Tuy đã nén giận, nhưng hơi thở dồn dập đã tiết lộ nội tâm Phương Viên đang dao động, "Cậu khuyên tớ một câu, tớ cũng khuyên lại cậu một câu, bớt lo chuyện người khác đi, lo dành sức lực làm tốt chuyện của mình." "Cậu xem con người cậu... Sao không biết xấu hổ thế hả, đúng là không trách được ngay cả ba mẹ ruột cũng không thích cậu! Còn nữa, cậu..." "Lâm Phi Ca!" Không đợi Lâm Phi Ca nói tiếp, Đới Húc đã xen vào, con người ngày thường chỉ biết cười cười hiện tại bỗng nhiên xụ mặt, hỏi, "Vừa rồi không phải em nói đây là lời đồn sao? Vậy em nghe ai kể với em chuyện này hả?" Lâm Phi Ca sửng sốt, hai mắt chớp chớp, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: "Chuyện này sao em có thể nói bậy, em nghe được nên mới tới kể cho Phương Viên, cũng vì bảo vệ cô ấy, không phải nói chuyện vô căn cứ, gây mâu thuẫn." "À, thế sao, có điều tôi cảm thấy thái độ của em không giống bảo vệ Phương Viên, ngược lại là đang bảo vệ cái người nói xấu sau lưng em ấy." Đới Húc cười ha ha, không chấp nhận lời biện hộ của cô ấy, vẫy tay, "Em về đi, tôi không biết có phải công việc hậu cần chỗ em quá nhàn hạ hay không, nhưng em thấy rồi đấy, chỗ chúng tôi ai cũng mệt như chó, em còn ở đây tiếp tục lớn tiếng ồn ào sẽ quấy rầy tiến độ của mọi người, cho nên vẫn là trở về phòng trực đi." Lâm Phi Ca không ngờ Đới Húc lại nói chuyện thay Phương Viên, cô càng không ngờ anh còn cố ý chỉ trích cô trước mặt mọi người, thuật lại câu nói cảnh sát điều tra bên ngoài giống như chó của mình, vừa rồi có lẽ vài người còn nghe không rõ, hiện tại chắc chắn đều nghe rõ ràng, đối mặt với ánh mắt không vui của mọi người, cô vô cùng xấu hổ. Vì thế, Lâm Phi Ca trừng mắt nhìn Đới Húc: "Được, đi thì đi, làm như em thích ở đây vậy, từ lúc thực tập em đã phát hiện quan hệ giữa mấy người rất tốt, đoàn kết lại xa lánh người khác, một mình em chỉ có một cái miệng không nói lại mọi người. Cùng lắm sau này em tự lo cho chính mình, không rảnh rỗi đi quản chuyện người khác nữa, miễn cho ai đó không biết tốt xấu, lòng tốt của em ngược lại bị chó cắn." Nói xong, cô liền hầm hừ xoay người rời khỏi văn phòng đội hình sự, lúc tới cửa còn không quên đóng cửa thật mạnh một cái. Văn phòng vì vậy mà nhất thời an tĩnh, nhưng rất nhanh mọi người lại bận rộn công việc của mình. Phương Viên ngồi im một chỗ hai phút, ánh mắt có hơi không tập trung. Đới Húc đang định gọi cô qua một bên nói gì đó, lại thấy Phương Viên hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục làm việc. Nhưng mang theo cảm xúc như vậy sao có thể làm việc tốt, lần đầu tiên Phương Viên cảm thấy việc thống kê người dân mất tích lại phiền phức như vậy, tên tuổi, ảnh chụp, số thẻ căn cước đều xếp theo trình tự, nhưng ở trước mắt cô giống như ruồi bọ bay tới bay lui, khiến cô càng bực bội. Vừa lúc tay trái cô đụng phải ly nước, mấy giọt nước bắn ra dính lên mu bàn bàn tay, Phương Viên nổi giận, không kịp suy nghĩ, tay theo cảm xúc hất một cái, ly sứ từ trên bàn rớt xuống biến thành đống mảnh vỡ. Người trong văn phòng nghe tiếng nhìn qua, Phương Viên lúc này mới phát hiện bản thân vừa làm gì, cô vừa xấu hổ vừa hoang mang, mặt đỏ như trái cà chua, vội đứng dậy ngồi xổm xuống muốn dọn dẹp, kết quả tay còn chưa đụng tới những mảnh nhỏ đó, hành động của cô đã bị Đới Húc cản lại. Đới Húc nhìn ra phòng khách, nhẹ nhàng nói với Phương Viên: "Phương Viên, em theo tôi qua đây một chút." Phương Viên rụt rè gật đầu, tuy rằng không muốn thừa nhận như sự thật thế nào, lòng cô biết rất rõ, dù cô đã cố gắng khống chế cảm xúc, nhưng thời điểm cái ly rơi xuống, cô biết mình đã kích động và uất ức thế nào, cho nên mới nhất thời mất đi lý trí. Có cảm xúc như vậy rất bình thường, nhưng thể hiện lúc đang làm việc là không ổn. Theo Đới Húc tới phòng khách, Phương Viên bất an nhìn anh, anh khóa cửa lại, chỉ vào sô pha, nói với cô: "Ngồi xuống đi. Con người ai cũng có cảm xúc, cho dù là tốt hay xấu đều phải bộc lộ ra, không thể giữ trong lòng, giống như vừa rồi, em cảm thấy mình có thể khống chế, có thể nhịn, nhưng trên thực tế não người không lớn như vậy, em cố điều chỉnh trạng thái, về công về tư đều không phải chuyện tốt, cho nên trong công việc em đừng vội vàng, ở đây điều chỉnh lại cảm xúc cho tốt, nên thể hiện thế nào thì thể hiện thế ấy, phòng khách chỗ chúng ta cách âm rất tốt, nếu em cần tôi tránh mặt, tôi sẽ tránh đây, cần tôi ở đây nói chuyện, tôi sẽ ở với em, thật ra tâm trạng xấu như mây đen vậy, sau cơn mưa sẽ tan biến hết." Phương Viên vốn đang cố gắng khống chế tâm trạng, nghe Đới Húc nói vậy, liền không nhịn được uất ức và khổ sở trong lòng, dùng hai tay che mặt, cúi đầu bật khóc. Đới Húc ở cạnh nhìn cô đau lòng khóc, thở dài, vốn tình cảnh này đã khiến một cô gái chỉ mới hơn hai mươi cảm thấy cô độc và bất lực, Phương Viên vốn là người thành phố A, sau khi tốt nghiệp trên người chỉ có một ngàn nhân dân tệ, về quê lại không có nhà để về, nếu không phải bản thân có năng lực giúp đỡ cô, cuộc sống của cô chỉ sợ sẽ gian khổ hơn, vốn dĩ việc này chỉ tới đây thôi, hiện tại lại đột nhiên bị Lâm Phi Ca nói ra, còn nói ngay trước mặt mọi người ở văn phòng, cho dù lúc này Phương Viên mất lý trí hơn, anh vẫn có thể hiểu. Đới Húc đứng bên cạnh một lát, sau đó xoay người rời khỏi phòng khách, đương nhiên không quên nhẹ nhàng giữ cửa. Phương Viên vô cùng đau khổ, đây là điều cô không muốn bị người khác biết, cho dù sau khi ba mẹ ly dị ai cũng tái hôn, bản thân trở thành người thứ ba, không bên nào chịu chấp nhận, nhưng điều cô không muốn nhìn thấy chính là bản thân trở thành kẻ đáng thương, cho nên cô luôn chịu đựng, ngoại trừ chủ động chia sẻ với Hạ Ninh và gián tiếp bị Đới Húc phát hiện, với bất kỳ ai cô cũng không nhắc đến, kết quả không ngờ bị Lâm Phi Ca nói thẳng trước mặt mọi người. Một lát sau, Phương Viên nghe tiếng cửa mở, cô sợ người khác vào thấy bộ dáng khóc lóc của mình, vậy thật sự quá mất mặt, vì thế vội dùng tay lau khô nước mắt, lúc ngẩng đầu, mới thấy người vào là Đới Húc, trong tay cầm một bịch khăn giấy. Thì ra khi nãy anh ra ngoài vì chuyện này. Đới Húc đi đến, ngồi đối diện Phương Viên, đưa khăn giấy cho cô, thấy cô khóc đến hai mắt sưng đỏ, thầm thở dài, cảm xúc trong ánh mắt vô cùng phức tạp, nhưng khi nói chuyện vẫn dùng giọng điệu vui đùa với cô. "May mà em không thích trang điểm, hơn nữa chỗ chúng ta cũng không cho phép trang điểm đậm, nếu không lúc này em đã giống gấu trúc rồi, à không đúng, gấu trúc cũng không đen cả mặt." Đới Húc chỉ vào chỗ nước mắt Phương Viên chưa kịp lau khô. Rõ ràng trong lòng còn đang thương cảm, nhưng vừa nghe anh nói, Phương Viên lại không nhịn được mà bật cười, cười xong lại cảm thấy bản thân vừa khóc vừa cười có hơi mất mặt, vì thế vội cầm khăn giấy lau mặt. "Được rồi, khóc cũng đã khóc, trong lòng chắc dễ chịu rồi chứ?" Đới Húc thấy cô cười, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, "Con người mà, ai cũng có cảm xúc, cho dù không ai chọc tới tôi, tôi cũng sẽ vì chuyện không liên quan mà tức giận, huống chi là loại chuyện này." Phương Viên gật đầu, hít hít mũi, hỏi Đới Húc: "Anh cũng bị người ta làm cho tức giận sao?" "Tức! Sao có thể không tức, trước đây lúc Chung Hàn phàn nàn về cách ăn mặc của tôi, tôi rất giận!" Đới Húc thuận miệng trêu chọc, trả lời không nghiêm túc, sau đó anh uyển chuyển thay đổi đề tài, "Tức giận cũng được, đau khổ cũng thế, đây không phải điểm quan trọng, quan trọng là em phải hiểu cảm xúc không tốt của mình như mưa rào có sấm chớp vậy, tới nhanh mà đi cũng nhanh, không thể cứ giữ mãi trong lòng. Giống như vừa rồi, Lâm Phi Ca rõ ràng muốn làm em không thoải mái, nếu em không phản bác, im lặng chấp nhận, vậy chẳng phải vừa ý người ta sao?" "Điều anh nói em hiểu, nhưng..." "Nhưng vì cảm thấy bí mật nhỏ của mình bị cô ấy nói với mọi người nên cảm thấy xấu hổ sao?" Đới Húc hiểu ý của cô, vì thế giúp cô nói hết, "Đầu tiên, tôi phải nói rõ quan điểm của mình, tôi không nghĩ em cần người khác đồng tình hay cảm thấy đáng thương, tuy ba mẹ em ai cũng có gia đình riêng, có lẽ không thể quan tâm em, lơ là em, nhưng đúng như vừa rồi em nói với Lâm Phi Ca, em có năng lực, em dựa vào bản lĩnh của mình mà tìm công việc, em có thể tự chăm sóc chính mình, không cần người nhà lót đường chuẩn bị lót đường cho em, người độc lập như vậy cần gì đồng tình? Người rời khỏi ba mẹ nhưng không làm được gì mới đáng đồng tình, tôi thấy những lời này em nói rất đúng." "Không phải, em... Những lời đó chỉ là nói khi tức giận..." Phương Viên vội giải thích. Đới Húc xua tay: "Tôi còn chưa nói hết, đó mới là thứ nhất, còn thứ hai thì sao? Chuyện ba mẹ em ly dị, em là nguyên nhân khiến họ quyết định tách ra sao? Là vì họ không chịu nổi em, nên mới ly hôn? Tôi đoán chắc không phải vậy đúng không? Nếu không phải, vậy bọn họ ly hôn là vấn đề của hai người họ, không phải của em, vì sao em lại vì vấn đề của người khác mà cảm thấy xấu hổ? Cuối cùng, điều tôi muốn nói với em là, chuyện hôm nay có thể coi như là chuyện tốt. Nói thật, Lâm Phi Ca không thông minh, hành động của em ấy đã trực tiếp thể hiện IQ và EQ của mình. Nếu em ấy muốn làm em tổn thương, em ấy có thể nói xấu sau lưng em, sau đó qua suy nghĩ của mỗi người, câu chuyện của em sẽ thay đổi, nhưng em ấy lại ở trước mặt mọi người kể hết, em cũng không thể đi giải thích với mọi người việc riêng của mình đúng không? Hôm nay em ấy cố ý nói hết chuyện riêng của em với mọi người, mọi người ai cũng là người thông minh, chuyện không liên quan tới mình sẽ không đi bàn tán, em đó, từ giờ cứ thản nhiên đối mặt với chuyện này, không cần che giấu, sau này cho dù có ai muốn mượn chuyện này để làm ầm ĩ, chỉ sợ không còn hiệu quả nữa." Sau khi bình tĩnh lại, Phương Viên cảm thấy Đới Húc nói rất đúng, tuy Lâm Phi Ca khiến người ta không thể yêu thích, nhưng dù sao cũng không phải người xấu, hôm nay làm ra chuyện như vậy, trong khoảng thời gian ngắn đả kích rất lớn tới cảm xúc của cô, nhưng xét về mặt lâu dài cũng không tạo thành tổn thương thực tế nào cả. "Còn một câu, em đừng chê tôi dài dòng." Thấy tâm trạng cô đã tốt lên, biết lời mình nói cô sẽ để trong lòng, Đới Húc tiếp tục, "Mọi người sẽ không vô duyên vô cớ cảm thấy em đáng thương, trừ khi em hi vọng bọn họ nghĩ mình như thế, hoặc bản thân em cho rằng mình rất đáng thương. Em hiểu không?" "Em hiểu." Phương Viên trịnh trọng gật đầu, cô thật may mắn khi không có Hạ Ninh bên cạnh, bản thân lại gặp một người như Đới Húc, có thể tin tưởng, thậm chí có thể dựa vào, thậm chí so sánh với bạn thân Hạ Ninh, Đới Húc là đàn ông, tính cách đương nhiên trầm ổn trưởng thành hơn nhiều, tuy rằng anh sẽ không giống Hạ Ninh dùng cách đặc biệt của nữ sinh chống lưng cho cô, nhưng anh lại có cách riêng để bảo vệ, dẫn đường mình. Phương Viên nhận ra từ sau khi quen biết Đới Húc, theo thời gian hai người càng thân thiết, thời điểm có anh ở bên, lo sợ, nghi hoặc và bất an trong lòng sẽ trở nên vơi đi. "Được rồi, nếu đã nghĩ thông suốt, chúng ta ra ngoài tiếp tục làm việc, bây giờ không phải là lúc ngồi đây tâm sự." Đới Húc bẻ cổ, đứng dậy, bộ dáng ai oán khi sắp đối mắt với công việc. Phương Viên cũng cười, cùng anh một trước một sau rời khỏi phòng khách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]