Nghe thế, Phương Viên liền biết sự việc đã bị Đới Húc đoán trúng, không biết Cát Quang Huy này ở bên ngoài dính vào thị phi gì, nhìn bộ dáng hẳn là tự biết đuối lý, nếu không đã không sợ hãi đến không hỏi trắng đen, mở miệng liền chủ động bồi thường cho người ta.
"Chuyện anh nói không phải mục đích chúng tôi đến." Đới Húc xua tay, lấy ra giấy tờ chứng minh thân phận, "Không phải anh nói muốn tìm chỗ nói chuyện sao? Anh định chọn một chỗ để chúng ta ngồi xuống nói chuyện, hay đứng luôn ở đây nói?"
Anh nói giải thích rõ ràng, Cát Quang Huy thấy anh lấy ra giấy công tác, tuy rằng thở phào một hơi nhưng biểu cảm như trở nên đau khổ, lẩm bẩm trả lời: "Chuyện đó sao có thể báo cảnh sát... Vậy, chúng ta tìm nơi nói chuyện đi."
"Thế lên xe, chúng tôi chở anh tới đó." Đới Húc chỉ về chiếc xe phía sau.
Cát Quang Huy lập tức như bị điện giật mà run rẩy, không ngừng xua tay: "Không cần không cần! Anh chị cứ đỗ xe ở đây, chỗ tôi nói là một quán trà nhỏ, từ cánh cửa kia ra ngoài quẹo trái là đến."
Phương Viên không biết bản thân nên cảm thấy buồn cười hay khinh thường, thời điểm Cát Quang Huy nói không muốn lên xe, phản ứng rõ ràng không chỉ vì đường gần, nhìn dáng vẻ hắn, e rằng là sợ một khi lên xe sẽ trực tiếp bị đưa tới Cục Công An, ngay cả cơ hội cò kè mặc cả cũng không có. Điều này khiến Phương Viên càng tò mò, không biết tên đàn ông đào hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445118/quyen-2-chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.