Khi nói chuyện, hốc mắt bà đã đỏ, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, tích trên mu bàn tay, bà lại hoàn toàn không có tâm tình bận tâm, hai mắt nhìn Đới Húc chằm chằm, lần nữa cầu xin: "Tôi không muốn xem ảnh chụp, cậu dẫn tôi đi gặp con gái đi, cầu xin cậu!"
"Bà đừng..." Ba của Trương Ức Dao vốn còn khiếp sợ, nghe vợ mình nói cũng lập tức rơi nước mắt, "Tim bà không tốt, người trên ảnh chụp xác thật là Dao Dao nhà chúng ta, bà đừng tự tìm khổ cho mình... Cho dù lại nhìn thì có thế nào, bà xem cái bớt kia, rõ ràng là con gái của chúng ta..."
"Tôi biết tôi biết!" Mẹ Trương Ức Dao khóc lóc lắc đầu, "Con gái tôi thật đáng thương, tuổi nhỏ như vậy đã không còn, tôi ít nhất phải gặp con bé lần cuối không được sao! Tôi phải tận mắt nhìn thấy mới tin được, bằng không tôi không cam lòng, tôi thật sự không cam lòng, con gái tôi còn quá trẻ..." Nói rồi, bà ấy rốt cuộc cũng không nhịn được bi thống, tựa đầu vào vai chồng mình, khóc rống lên.
Ba Trương Ức Dao dùng mu bàn tay lau nước mắt chảy xuống, thái độ thay đổi, đã chịu thỏa hiệp với vợ mình, ngẩng đầu nhìn Đới Húc: "Đồng chí, việc này... Cậu có thể cho chúng tôi tận mắt gặp con gái mình không?"
"Theo lý mà nói là có thể, nhưng suy xét tới tình hình trước đó bác nhắc tới trong điện thoại..." Đới Húc thấy họ đưa ra nhiều yêu cầu như vậy, lại thấy mẹ Trương Ức Dao không kiềm chế được mà bật khóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445064/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.