"Không phải gần đây chị ấy không trở về, mà căn bản không ở nơi này." Nữ sinh giấu nồi cơm điện không biết có phải vì lời đe dọa của giảng viên hay không mà tỏ vẻ không vui, "Chị ấy không ở đây lâu rồi."
Nữ sinh vóc dáng nhỏ nhắn quay đầu ra hiệu, nữ sinh kia tuy vẫn không vui, nhưng bị bạn cùng phòng nhắc nhở như vậy, cũng không thể nói nhiều, chỉ hậm hực lẩm bẩm, "Chuyện của sinh viên mình quản lý lại mặc kệ, thế mà rảnh rỗi đi quản chị ấy..."
Phương Viên và Đới Húc đứng sau giảng viên phụ đạo nghe rất rõ ràng, chị ấy đương nhiên không thể không nghe thấy, lập tức nhíu mày, dứt khoát tránh đi, nói nói với hai người: "Tự anh chị hỏi đi."
Dứt lời, chị ta liền khoanh tay đứng ở cửa, hạ quyết tâm không mở miệng.
Đới Húc cười với nữ sinh vóc dáng nhỏ bé kia, cô ấy chỉ cao khoảng 1m5, hoàn toàn khác với bề ngoài của Đới Húc, cũng không biết vì anh quá hay hay thể trạng cường tráng, cô bé không những không cười lại với anh, thậm chí còn co rúm lại. Đới Húc sửng sốt, xấu hổ mà gãi gãi cái ót, thoáng nhìn Phương Viên.
Phương Viên hiểu ý của anh, lập tức đi về phía trước, gật đầu với cô bé kia, nói: "Chúng tôi đến từ Cục Công An thành phố A, muốn tìm hiểu vài chuyện, hai người các em là bạn cùng phòng với Trương Ức Dao sao?"
Suy nghĩ của Đới Húc Phương Viên rất rõ, đơn giản là đối phương sợ hãi với người quá khổ như anh, cho nên để người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445055/quyen-2-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.