"Phương Viên, em đi với tôi." Thời điểm đi đến bên cạnh Phương Viên, Đới Húc gọi cô.
Phương Viên gật đầu cùng anh ra ngoài, Mã Khải nhìn thấy, liền chạy tới hỏi: "Lão Đới, đi đâu vậy?"
"Đi tâm sự với người báo án, em ở đây đi, xem Chung Hàn có cần hỗ trợ gì không." Vừa dứt lời, thấy Mã Khải thoáng nhíu mày, Đới Húc vội hỏi, "Em cũng sợ sao?"
Bị anh hỏi thẳng như vậy, Mã Khải vì chút mặt mũi này mà vội xua tay, cố ý làm ra bộ dáng không có vấn đề gì, nói: "Em không sợ, sợ gì chứ, người chết không thể dọa người sống, người sống mới đáng sợ!"
"À, vậy thì tốt." Đới Húc gật đầu, lại suy xét một hồi, lấy chìa khóa xe ra đưa cho Mã Khải, "Nếu Chung Hàn bên này không có gì cần em hỗ trợ, em gọi Lâm Phi Ca cùng lên xe chờ đi."
"Vâng." Mã Khải nhận lấy chìa khóa, nhìn dáng vẻ so với giúp Chung Hàn, cậu ta thà về xe ngồi chờ còn hơn. Có rất nhiều lúc, sự gan dạ của đàn ông không hề lớn hơn phụ nữ, chẳng qua truyền thống có định nghĩa 'nam tử hán' khiến bọn họ đề cao mặt mũi và lòng tự trọng của mình, không dám biểu đạt nội tâm khiếp đảm và sợ hãi mà thôi.
Đới Húc và Phương Viên một trước một sau chui ra khỏi cảnh giới tuyến, tới gần chiếc xe có cặp vợ chồng phát hiện thi thể sớm nhất. Bên trong có một cảnh sát ngồi cùng họ, sắc mặt hai người báo án thoạt nhìn rất khó coi, tình trạng cũng không quá tốt, phỏng chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445047/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.