Phương Viên nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Lâm Phi Ca về trước, còn lại Mã Khải thì dễ xử lý rồi. Dù sao Mã Khải cũng là nam sinh, tuy hơi mồm mép nhưng cậu là một nam sinh bình thường, những chi tiết nhỏ thường không để ý, lát nữa cô chỉ cần thuận miệng nói một cái tên chung cư, có lẽ cũng đủ ứng phó.
Lâm Phi Ca đương nhiên cao hứng, lớn tiếng khen ngợi Đới Húc, dọc đường còn náo nhiệt cười đùa. Về tới nhà, tạm biệt mọi người, Lâm Phi Ca liền chạy một mạch lên lầu. Giờ này đã qua giới nghiêm, nếu không nói dối ra ngoài phá án, ba mẹ tuyệt đối không đồng ý cho cô về trễ như vậy chứ đừng nói là ra ngoài hát hò với bạn bè.
"Ba mẹ Lâm Phi Ca quản cũng thật nhiều, con gái đã hơn hai mươi rồi, họ còn lo gì chứ? Hơn nữa với bề ngoài như vậy..." Đới Húc lái xe rời đi, Mã Khải ngồi sau liền thuận miệng trêu chọc.
Phương Viên ngồi cạnh liếc xéo cậu ta: "Lời này của cậu mình sẽ nói lại với Lâm Phi Ca!"
"Đừng đừng đừng! Phương Viên, nói đùa, chỉ là nói đùa chút thôi, cậu đừng tố cáo tớ! Con người Lâm Phi Ca không phải cậu không biết, chỉ cần điên lên thì cái gì cũng không quản, vừa rồi tớ chỉ thuận miệng nói thôi, cậu đừng có đi mật báo!" Mã Khải nghe vậy liền vội xin tha, nhanh chóng thay đổi đề tài, đồng thời muốn lấy lòng cô, "Phương Viên, cậu xem, ba mẹ cậu thật thoáng, cậu tan tầm xong còn chơi bời bên ngoài cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truy-kich-hung-an/445010/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.